Trang

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

[ONESHOT] REVIVIR (WNatsumi)

REVIVIR

Author: ariyasurena
Link gốc: Revivir
V-trans: Cằm
Pairing: WNatsumi

OS không dành cho các bạn dưới 17 tuổi *uốn éo*

Douzo~
---------------------------


Chiếc điện thoại bắt đầu rung vào lúc bình minh lên. Matsuoka Natsumi, phó đội trưởng đội H của nhóm idol HKT48, tìm kiếm trong tuyệt vọng cái thứ quái quỷ đó nhằm làm cho nó im lặng dù vẫn còn nằm nguyên trên giường, úp mặt vào gối. Cô quờ quạng chiếc tủ đầu giường cho tới khi tìm thấy cái máy ngu ngốc dám làm gián đoạn giấc ngủ của mình một cách phũ phàng.

Cô bật màn hình lên một cách thật cẩn thận để ánh sáng tỏa ra từ nó không vô tình làm cho cô mù luôn với độ sáng chói vào lúc còn sớm như vậy. Cô nhanh chóng tìm thấy tin nhắn trên màn hình, cơ mà ngay sau đó cô lại rơi vào vòng tay của Morpheus và ngủ ngay tức khắc mà chẳng buồn trả lời hay thậm chí là đọc.

Bình minh lại đến với Fukuoka; tất cả các thành viên lại tới diễn tập ở nhà hát. Nó cũng là một ngày như bao ngày bình thường khác, khi mà bạn cố gắng để gửi tới các fan một buổi diễn tuyệt vời, tất cả bọn họ đếu sẽ đến nhà hát để tụ tập như bao ngày khác.

Tuy nhiên, có một điều duy nhất phân biệt ngày này với các ngày khác: Natsumi sẽ ăn mừng lễ kỷ niệm một năm mối quan hệ yên ổn của mình với Moriyasu Madoka. Cô nhớ rõ mặc dù không dám chắc là liệu cô gái bí ẩn kia có nhớ hay không, vì vậy mà Natsu không đả động gì đến chuyện đó để tránh làm hỏng cả một ngày hay là một stage sẽ diễn ra trong vòng vài giờ nữa.

“Natsu… chị có nhận được tin nhắn của em không? Em biết là sáng nay em gửi hơi sớm, nhưng em có chuyện rất quan trọng cần nói với chị, hẹn gặp lại ở cuối stage.” Madoka, người đã quyết định ghé qua nhà hát trước khi đến chỗ của công việc ngày hôm nay, tiến lại gần cô với một vẻ mặt nghiêm túc. Natsu gật đầu và họ ôm nhau. “Hôm nay em còn có một buồi chụp hình cho tạp chí nữa nên không thể xem chị diễn được, nhưng hãy vui vẻ lên. Chào nhé.” Natsumi cố gắng để tiếp tục một ngày của mình một cách bình thường.

Ngoại trừ đoạn cái tin nhắn đó đã làm ngắt quãng giấc ngủ của cô, và bây giờ thì đe dọa sự bình yên giữa hai người.

Stage ngày hôm đó trôi qua một cách yên ổn cho đến tận phần MC cuối cùng.

“Nghe này! Nhắc đến nỗi sợ, mọi người có sợ một cái gì đó không? Một nỗi sợ đặc biệt chẳng hạn?” một thành viên cùng team của Natsu đột ngột đề cập đến chủ đề này. “Hmm, côn trùng chăng” Anai Chihiro trả lời và nhận được một cơ số những cái gật đầu đồng tình. Tất cả đều tập trung vào chủ để này bởi nó có vẻ hay ho.

“Còn Natsu thì sao? Chị có sợ côn trùng hay cái gì tương tự không? Chị sợ cái gì nhất vậy?” 

Natsu lắc đầu, cô vốn được biết đến là thành viên ikemen của team H, vì vậy không thể có chuyện cô lại sợ một con bọ bé nhỏ được.

“Thực ra em chưa từng biết đến bất cứ thứ gì có thể làm cho Natsu sợ cả.” Một cô gái khác chen vào. “Quả thật là Natsu rất dũng cảm nhỉ?”

Cô chỉ có thể mỉm cười khi phần MC kết thúc và đặt dấu kết thúc cho stage. Và ngay lúc cô đang không ngờ nhất…

“Này Natsu…” cô quay đầu và vô tình gặp phải một cô gái cao hơn, người có chung tên với cô – Tanaka Natsumi. “Nói đi…” Natsu không kịp phản ứng khi Natsumi kia đẩy cô vào tường và bao vây cô bằng hai cánh tay dài.

“Natsumikan, uh,… Ayukawa-chan nhìn thấy chúng ta và đang không thoải mái kìa, làm ơn…” Sự thật là cô khá e dè cô gái trẻ hơn cùng tên với mình, và sợ hãi khi phải ở một mình với cô ấy; nhưng mặt khác cô cũng cảm thấy một chút phấn khích khi có Natsumikan cho riêng mình.

Mặc dù đã có bạn gái và không muốn lừa dối cô ấy, Natsu cảm thấy lạc lối trong vòng tay của người kia, và muốn ở lại lâu hơn..

Thật không may, Natsumikan cuối cùng cũng thả cô ra và cô gái trẻ hơn cũng biết rằng người kia khổ sở như thế nào khi cô làm vậy.

“Natsu?” Lần này là một giọng nói khác gọi cô. Cô ngồi lại với Madoka, người mà cô định tìm kiếm mấy phút trước. “Chúng ta cần nói chuyện.” Đây là một điều nữa mà Natsumi, và thậm chí là hơn một hầu hết mọi người trên thế giới sợ.

“Nói xem chị có thể làm gì cho em nào?” Natsu tiến lại định ôm bạn gái mình, song bị từ chối.

“Chúng ta không thể tiếp tục… ở bên nhau được nữa. Em xin lỗi nhưng em cảm thấy mình không còn yêu chị như trước đây.” Cái giây phút mà Natsumi sợ hãi trở thành hiện thực, rất nhanh – Madoka đang chia tay với cô.

“Madoka, nhưng… tại sao? Chị đã làm gì sai à? Hãy tha thứ cho chị, chị xin lỗi mà.” Natsu cố gắng níu kéo, nhưng nỗ lực của cô bị phá tan tành.

“Không thể đâu… chị chằng làm gì sai cả… chỉ là ở bên cạnh chị em chẳng còn cảm thấy gì nữa… không có cảm xúc gì cả. Tạm biệt.” Cô ấy nói một cách lãnh đạm. 

Có một người đã chứng kiến hết cảnh đó từ đằng xa trong khi cảm xúc của cô đội phó vỡ vụn.

Madoka rời đi sau khi liếc nhìn lại bạn gái cũ của mình một lần cuối, không mảy may để ý đến người quan sát ở đằng xa, người đang giận dữ vì người mà mình yêu quý nhất đang phải chịu tra tấn từ một trái tim tan vỡ.

Sau cuộc chia tay, bầu không khí giữa hay người trở nên ảm đạm, và sau một vài ngày thì đội phó đội H đối xử cực kỳ lạnh lùng với các thành viên khác theo kiểu một cậu trai nổi loạn – đùa giỡn với cảm xúc của các thành viên, và trước khi họ biết được, Natsu đã tìm đến một cô gái khác để tiếp tục cuộc vui.


“Và chị nói là không có bất cứ nỗi sợ nào?” Cô gái được hỏi lắc đầu. “Vậy tại sao chị lại cư xử kiểu này?” Giọng nói làm cho cô cảm thấy bất ổn, nó gợi lại cái ngày mà mọi chuyện kết thúc.

“Chị không sợ gì cả, như đã nói.” Natsumi không hể để ý rằng sau buổi luyện tập mọi người đã về hết và để cô lại với cái người có biệt danh là Boss, cũng không nhận ra rằng tất cả những câu hỏi này đang mào đầu cho một chuyện gì đó. Natsu có thể cảm nhận sự căng thẳng và sức nóng – lý do khiến cho cô sợ hãi việc ở cạnh con nhỏ máu S này.

“Chị sợ sẽ không ai nhớ tới mình, sợ bị bỏ rơi; chị sợ rất nhiều thứ, Natsumi. Tôi đã để ý từ lâu rồi – tuy chị không để lộ ra trước mặt người khác, nhưng chị có sợ, suy cho cùng chị vẫn là con người: sợ bị Moriyasu đá, sợ rằng mình thất bại, và trên hết… “ Boss càng ngày càng lại gần làm Natsumi lùi ra phía sau, họ đang dần tiến ra chỗ sàn xoay có logo HKT48. “Có một thứ mà chị sợ hơn hết thảy.”

Natsumi đã có thể nhảy xuống – sân khấu không phải là quá cao – thoát khỏi Boss, tuy nhiên sự tò mò xem Boss muốn nói gì tiếp đã chiến thắng ham muốn bỏ chạy. Rồi cô cảm thấy một đôi môi ấm áp áp vào môi mình một cách thô bạo. “Bởi nỗi sợ hãi lớn nhất của chị… chính là tôi.” Natsumikan dứt khỏi nụ hôn trước khi lại kéo cô gái lớn tuổi hơn vào một nụ hôn khác mà không cần câu trả lời. Lần này sự thô bạo đã bị thay thế bới một thể loại ham muốn khó có thể chịu đựng được giữa hai người. Bàn tay Natsu với đến gáy của người con gái kia và cô hơi kiễng lên để giảm bớt chênh lệch về chiều cao. Người con gái trẻ tuổi hơn chỉ đáp lại bằng cách đặt tay lên eo và vai của Natsu, đẩy nhẹ cho tới khi cô ngồi xuống sàn.

“Chị không bao giờ có được quyền kiểm soát” Tanaka Natsumi ngồi xuống trước một đội phó không có đường chống cự và lại đẩy một lần nữa, nhẹ nhàng hơn một chút, cho đến khi cả hai đang nằm lên sàn, và đặt một đầu gối vào giữa hai chân Natsu. “Chị sẽ luôn ngoan ngoãn phục tùng tôi… và điều đó làm cho tôi thấy thật kích thích.” Natsumi biết rằng người kia đã có kha khá kinh nghiệm với mấy bộ hentai manga, cơ mà cô vẫn cảm thấy khá lo lắng về chuyện mình nên làm gì.

“Chị biết rằng mình không thể phản kháng lại tôi.” Natsumi trẻ hơn không ngừng hôn lên cổ của đối phương, trong khi hai bàn tay hư hỏng lang thang xuống dưới và xoa bóp ngực của đội phó đội H một cách mạnh bạo, kể cả qua lớp quần áo.

“Ah, đừng làm mạnh như thế chứ, đau…” Natsumi cố để thoát khỏi sự kìm giữ, nhưng đầu gối của Natsumikan chạm vào nơi riêng tư của cô làm cho cô rên lên. “Vậy tôi dừng nhé?” Natsu lắc đầu và người kia mỉm cười vì đã nắm chắc phần thắng. “Tôi biết mà.”

Boss tiếp tục hôn hít chiếc cổ xinh đẹp, để lại dấu bất cứ khi nào có thể và tận hưởng những tiếng rên rỉ thỏa mãn của người tình. “Sẵn sàng để tôi giúp chị quên đi Moriyasu chưa nào?”

Tanaka Natsumi cởi bỏ chiếc áo sơ mi và quần short khỏi người đối phương, “vô tình” lột nốt cả chiếc quần lót; nhưng Natsu ngoài đỏ mặt ra thì chẳng làm được gì để ngăn cản đối phương, mặc dù rất sợ ai đó sẽ bước vào và nhìn thấy những hình ảnh chắc chắn là không phù hợp với những idol dễ thương thuần khiết. 

“Chúng ta đang ở nhà hát mà! Chúng ta không thể… kyah! Natsumi!”

Tanaka chỉ mỉm cười và xoa bóp hai bầu ngực, làm cho cô gái kia phải hét lên tên mình, rồi cởi bỏ nốt chiếc bra, giải phóng cho những thứ ở bên trong. Nó liếm môi: “Chị không có quyền ra lệnh cho tôi, chúng ta sẽ làm điều đó ngay ở đây và vào lúc này. Suy cho cùng giờ này chẳng có ai ở đây cả, bọn họ đều đã về hết rồi.” Nó hôn lên bầu ngực trước mặt và liếm láp hai hột anh đào một cách thèm thuồng. Natsu rên rì không chút ngượng ngùng, càng làm cho đứa trẻ kia thêm phấn khích, tấn công không sót một điểm nào. Hai bàn tay dần trượt xuống đến đùi của cô gái thấp hơn, chạm vào điểm nhạy cảm nhất và vuốt ve dịu dàng, cẩn thận khám phá khu vực đó.

“Natsu… mikan! Ah!” Đội phó không thể nào kiềm chế được trước những gì mà con người đang khống chế cô làm, và ngay khi cô nghĩ mình đã lên được đến đỉnh, thật xui xẻo là nó dừng lại và ngồi lên hông cô.

“Một vài ngày trước tôi có đọc một quyển manga, tôi muốn thử trải nghiệm những gì mà mình đã thấy.” Boss tự lột hết đồ ra và cọ tấm thân trần vào người Natsu. “Thư giãn và tận hưởng đi nào.” Natsumi thấp hơn được kéo về tư thế ngồi trong lòng của nó, hai chân dang rộng.

Natsumi đột nhiên cảm thấy có gì đó cọ vào nơi tư mật của cô, khi Tanaka chuyển động hông một cách chậm rãi. 

“Natsumikan…”

“Sssh, đối với chị tôi là Boss-sama. Giờ thì xin lỗi mau lên”  nó đã định tách ra, nhưng bị giữ lại bởi cặp hông ai đó đang năn nỉ, muốn được nhiều hơn nữa.

“Xin lỗi, Boss-sama, nhưng làm ơn hãy giữ yên, làm ơn…” Natsumi cảm thấy một làn sóng khoái cảm lạ lẫm, cô phát ra những tiếng rên rỉ không ngờ, và mọi thứ như đang trong một cảnh quay chậm. Rất nhanh chóng những kích thích tăng dần nhịp độ, và Natsu thèm muốn hơn nữa.

Cùng lúc đó ở ngoài cửa, một cô gái có chiều cao trung bình cùng với hai idol nhỏ tuổi muốn được luyện tập thêm một lúc nữa trước khi diễn stage. Một trong số đó là Imamura Maria và người còn lại là Tanaka Miku, cả hai đều muốn học hỏi được điều gì đó từ các tiền bối yêu quý và coi họ như các tấm gương lý tưởng.

“Chúng ta đến nơi rồi. Gì vậy, Mikurin?”

“Maachan, chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian nữa, giữa…”

Người quản lý nhà hát áp tai vào cửa và nghe thấy một thứ âm thanh làm cho cô đỏ cả mặt.

“Sasshi, có chuyện gì sao?” Miku tiến lại để hỏi người đàn chị đang có một biểu cảm cứng đờ và kinh hoàng, hiện đang áp chặt tai vào cửa nhà hát và tay ở trên nắm cửa sau khi đã nhập mã an ninh.

“Không, không có gì đâu… eto, đừng có mà đến đấy, okay? Nếu không chị không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.” Sashihara rút điện thoại ra và làm vài cuộc gọi, rồi quay lại với 2 đứa trẻ. “Eh, các em, quản lý vừa thông báo là hôm nay nhà hát sẽ đóng cửa để khử trùng. Trong đó hiện có hai con vật đang sinh sôi nhanh như thỏ và sã làm phiền đến mọi người.”

“Thỏ ư? Em muốn xem!”

Sasshi phải chạy đến kéo tay Imamura Maria ngây thơ lại. “Ý của chị là, trông chúng nó giống thỏ thế thôi chứ thực ra chúng là những con côn trùng ghế sợ chuyên ăn thịt mấy bé gái ngây thơ đấy! Tại sao hôm nay chúng ta không đi đến khu mua sắm gần đây và rồi đi xem phim nhỉ? Chị mời.”

“Thế còn việc luyện tập thì sao?” Miku hỏi trước khi bị kéo đi bởi người lớn tuổi nhất trong hội.
“Sau đó thì luyện tập cũng được, nhưng trước hết là đi xem phim đã.”

“Thế còn buổi stage ngày hôm nay?” Maria hỏi chen vào làm cho Sasshi phải nhanh chóng bịa ra một câu trả lời đáng tin cậy.

“Quản lý cũng thông báo rằng sẽ hoãn buổi diễn và hoàn lại tiền cho những người nào đã lỡ mua vé bởi vì đây là trường hợp khẩn cấp cần khử trùng toàn bộ. Bây giờ chúng ta có thể đi xem phim được chưa?”

Sasshi dắt tay hay đứa nhỏ ra khỏi nhà hát và thành công trong việc bảo vệ những tâm hồn con trẻ.


Bên trong nhà hát lúc đó, hai con người kia vẫn còn tiếp tục hành sự, thỏa mãn lẫn nhau trong một buổi chiều của sự hoang dại, với mục đích chính là để quên đi nỗi đau buồn.

Natsu vẫn không ngừng thét lên tên của người con gái đang làm cho cô như phát điên. “Boss-sama! Đừng dừng lại! Kyah~!” Cái cách mà cô gọi biệt danh của nó mới thật là khêu gợi làm sao; và nhờ đó mà nhịp độ lại tăng nhanh hơn nữa, tăng thêm áp lực vào nơi mẫn cảm của cả hai. Họ lên đỉnh cùng với nhau.

Cả hai dừng lại, thở dốc và một trong hai người mìm cười. “Tôi đã rất muốn làm chuyện này với chị đấy Natsu… tôi đã chờ cơ hội từ lâu rồi. Tuy đây không phải là cách dễ chấp nhận nhất, nhưng tôi muốn nói rằng tôi muốn chị là của riêng tôi thôi, muốn làm điều này với chị mỗi tối và làm cho chị hạnh phúc… tôi thích chị. Tôi sẽ trả thù Moriyasu vì đã làm cho chị tổn thương, tôi hứa”

Natsumi vẫn còn đang hồi phục sau những gì đã xảy ra và hơi thở dốc một chút. Hai người tách nhau ra, rồi Natsu trao cho đối phương một cái ôm. Cô có thể cảm thấy Boss nói hoàn toàn nghiêm túc.

“Chị đang cố gắng vượt qua nỗi đau mà Madoka đã để lại, đã khóc cả đêm và đối xử với những người bạn thân thiết của mình không ra gì vì một điều không phải do lỗi của họ. Nhưng biết đâu ở bên em, chị lại có thể bắt đầu lại. Vậy, em có muốn hai đứa mình trở thành… một cái gì đó hơn mức bạn bè không?”

Tanaka Natsumi gật đầu: “Đồng ý, nhưng chỉ vì chị nói những lời hay ho thôi đấy. Và vì bây giờ chúng ta đã chính thức rồi, chị nghĩ sao về hiệp hai?” 

Nastu cảm thấy ngạc nhiên về những lời nói của bạn gái mới; cô để cho hai đôi môi chạm vào nhau trong một nụ hôn cháy bỏng khác.


Sau tất cả, Sashihara Rino đã dành ra cả ngày để cứu rỗi mấy bé loli, đánh lạc hướng các em nó khỏi việc nhìn thấy hai Natsumi trở thành người yêu. Sau ngày hôm đó, quản lý nhà hát của HKT không ngừng trêu chọc đội phó của mình về cái lần hai đứa khám phá thế giới lạc thú chỉ dành cho người lớn, rằng hoạt động trong ngày của cả nhà hát bị gián đoạn chỉ để cho 2 người có không gian riêng và không bị làm phiền; cũng như chuyện bọn họ phải xin lỗi các fan và bịa ra rằng nhà hát đang được bảo trì nên buổi stage tối hôm đó bị hủy.

Và cuối cùng thì Imamura Maria đã không nhận được lời giải thích nào về những gì mà Sasshi đã nói; đổi lại cô bé được đưa đến một trang trại gần Hakata để xem thỏ, toàn bộ do Sasshi tài trợ.

Về phần Sasshi, cô không thể nào nhìn lũ thỏ mà không nghĩ về cái ngày hôm đó.


---THE END---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét