Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

[2SHOTS] Hội Chứng Stockholm (Hạ)

Author: 乐观的 lamfan
Pairing: Ikuta Erika x Nishino Nanase

Douzo~

=================================





[Phần hạ]





“Cô ôm tôi ngủ có được không?” Cả hai đang cùng nằm trên giường thì Ikuta đột nhiên cất tiếng hỏi.

“Ikuta đại tiểu thư.” Nishino càm ràm, “Cô có biết là nãy giờ cô phiền lắm không?” Cô lăn ra xa Ikuta.

“Biết chứ.”

“Biết là tốt.” Con tin và kẻ bắt cóc ngủ chung giường nghe cũng đã đủ hư cấu rồi. Đằng này, con tin lại còn mặt dày đòi kẻ bắt cóc mình ôm mình ngủ. Trên đời không biết còn chuyện nào hư cấu bằng cái chuyện này không.

Cô nhất thời không biết nên nói gì.

“Nè.” Ikuta cất tiếng gọi, “Cô ngủ chưa?” Nhưng không nghe thấy Nishino đáp lại.

“Cô ngủ chưa đó? Ikuta lại hỏi tiếp.

“Cô còn nói nữa thì đừng trách sao tôi đá cô xuống đất.” Cuối cùng thì Nishino cũng chịu phản ứng lại.

“Cô tên gì?” Ikuta không thèm để ý đến Nishino đang uy hiếp mình.

Nishino bật dậy lôi Ikuta đi, “Tôi đã nói là tôi sẽ đá cô xuống đất nếu cô còn nói thêm bất cứ câu nào nữa mà.”

“Xin lỗi xin lỗi. Tôi sẽ nghe lời cô mà. Tôi không nói nữa.” Nhận thấy Nishino thật sự có ý muốn đuổi mình xuống đất, Ikuta hoảng hồn giải thích với cô ấy mấy câu.

“Đừng khiến tôi buộc phải nhét giẻ vào miệng cô.” Nishino đưa Ikuta về giường rồi cũng nằm xuống theo.

Sau đó Ikuta không còn hó hé tiếng nào nữa, được một lúc thì vang lên tiếng thở đều đều của cô ấy.

Nishino chắc cú mình đã bắt nhầm mẹ nó người ngoài hành tinh rồi. Chứ làm gì có con tin nào mà không thèm sợ kẻ bắt cóc mình, lại còn làm như thể hai người là bạn bè. Đã thế còn nằm ngủ ngon lành bên cạnh kẻ bắt cóc nữa. Nishino trước giờ vốn không quen ngủ chung với người khác nên đến giờ này vẫn còn đang nằm trằn trọc mãi chưa ngủ được. Cuối cùng cô quyết định xách gối ra sô pha ngủ một mình luôn cho rồi.

Ikuta ngủ một giấc đến tận trưa hôm sao. Trước kia cô chưa từng ngủ nhiều như thế này dù có là cuối tuần đi chăng nữa.

Thường thì người ta sẽ dành ngày cuối tuần để hưởng thụ, còn Ikuta thì đến cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi vì cô có hàng tá thứ phải làm. Nào là học piano, học balê, học trà đạo, học làm vườn, học làm gốm, học vẽ tranh… Từ trước đến giờ Ikuta chưa từng muốn học những thứ này, nhưng cha mẹ cô lại không hiểu được điều đó. Cô muốn mình được trưởng thành như những bạn gái cùng trang lứa khác, được cùng nhau đến trường, cùng nhau tụ tập xả stress vào cuối tuần. Đáng tiếc thay, tất cả những gì cô có thể làm được là ngồi ở nhà mà ngưỡng mộ bọn họ. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ Ikuta chẳng mấy khi dành thời gian cho cô, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có mỗi mình cô và vài cô người hầu, cho nên mỗi khi muốn tâm sự, cô lại không biết nên nói ra với ai.

Nhưng khi Nishino xuất hiện, Ikuta không ngờ cô ấy lại đem lại cho cô cảm giác mới mẻ như vậy. Cô ấy là người đã bắt cóc cô, nhưng lại chăm sóc cô rất đàng hoàng tử tế. Thậm chí, ngay cả những người đã sinh ra cô cũng không thể mang lại cho cô loại cảm giác này. Hiện tại, Ikuta chỉ có một mong muốn là được ở bên cạnh Nishino suốt đời. Cô biết mình điên rồi. Nhưng ngay cả chính bản thân cô cũng không ngờ mình lại nảy sinh tình cảm với Nishino như thế.

Ikuta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Nishino đang đứng kế bên giường chăm chú nhìn mình, “Ikuta, cô ngủ nhiều như vậy bộ không sợ trong lúc ngủ tôi sẽ làm gì cô à?”

“Không.” Ikuta đáp chắc nịch.

“Lí do?”

“Vì tôi thấy cô không giống người xấu chút nào.”

“Cô quên là ai đã bắt cô đến đây rồi à? Hơn nữa, trước giờ tôi đã tước đi sinh mạng của không biết bao nhiêu người rồi. Tôi mà không phải là kẻ xấu thì ai mới là kẻ xấu đây hả Ikuta đại tiểu thư?” Lần đầu tiên trong đời, Nishino mới nghe thấy có người nói cô không phải kẻ xấu.

“Cô không cần phải gọi tôi là Ikuta đại tiểu thư đâu. Gọi tôi là Erika đi.” Ikuta đánh trống lảng.

“Mà rốt cuộc là cô tên gì?” Ikuta chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết nên gọi người đối diện như thế nào.

“Cô không cần biết.” Dù gì thì chỉ còn ba ngày nữa là đường ai nấy đi rồi, không phải sao?

“Xì. Đồ keo kiệt.” Nishino đến là chịu thua cô gái này luôn. Cô ấy cứ cư xử tự nhiên như thể đang ở nhà vậy.

“Có gì ăn không? Tôi đói.” Ikuta than thở, cô đói đến nỗi bụng sắp sửa dính vô lưng luôn rồi đây.

“Không được phép ăn nói kiểu đó. Tôi không phải là người ở của cô.”

“Tôi đói bụng lắmmm rồiiiii.” Bụng cô phát ra mấy tiếng rột rột nghe mất mặt quá thể.

Nishino nghe xong thì xoay người bước ra khỏi phòng, vài phút sau đem bánh mì trở lại phòng.

“Có bánh mì thôi hả?” Ikuta vừa nhìn thấy ổ bánh mì trên tay Nishino thì bĩu môi.

“Bây giờ chỉ có cái này thôi. Cô không thích thì khỏi ăn.” Nishino đanh mặt đáp.

“Thôi được rồi.” Dù Ikuta không thích ăn bánh mì, nhưng thấy Nishino trưng bộ mặt lạnh tanh ra nhìn mình, cô đành bấm bụng thỏa hiệp với cô ấy.

“Ngoan ngoãn ngồi yên đó đi, Ikuta.”  Nishino ngồi đợi Ikuta ăn sáng, nói đúng hơn là ăn trưa, xong thì khóa cửa nhốt Ikuta lại.

*Rầm rầm rầm*. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa liên tục.

Nishino biết rõ người đang đứng ngoài cửa là ai nhưng vẫn không thể phớt lờ được. Cô lấy khẩu súng lục giấu trong ngăn kéo ra rồi nhìn vào mắt mèo nhưng không thấy ai ở đó. Có lẽ nào? Tim Nishino đập mạnh. Rốt cuộc là ai đang ở bên ngoài…

*Rầm rầm rầm*. Tiếng đập cửa lại vang lên. Nishino lập tức nhìn vào mắt mèo. Cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy được người ngoài cửa. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa ra. “Có tin em tặng chị 1 lỗ trên người không?” Nishino nổi cáu.

“Sao thế? Bé cưng Nanase hôm nay không chào đón chị à?” Người ngoài cửa bị khẩu súng trên tay Nishino làm cho giật mình.

“Tại vì lúc em ra đến cửa thì không thấy ai ở ngoài.”

“À lúc đó chị cúi xuống cột lại dây giày nên em không thấy là đúng rồi.” Người kia tự nhiên bước vào nhà, thả người ngồi phịch xuống sô pha cứ như đây là nhà mình.

“Chị tìm em có chuyện gì?” Nishino lấy đạn ra khỏi súng rồi cất lại chỗ cũ.

“Có việc mới được tìm em à?”

“Nếu không thì chị đến đây làm gì?” Nishino ngồi xuống phía đối diện.

“Chị đến khuyên em…”

“Hashimoto Nanami, nếu chị đến để khuyên em đừng rời khỏi tổ chức thì đi về đi.” Nishino lạnh lùng cắt ngang lời Hashimoto.

“Nanase à… Chị chỉ muốn em hiểu vấn đề thôi. Chị không muốn sau này em phải hối hận.” Hashimoto nhẹ nhàng khuyên nhủ người cộng sự đã cùng trưởng thành với cô suốt từ những ngày mới gia nhập tổ chức.

“Em đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi. Đợi em chết đi thì may ra.” Xem ra Nishino đã suy nghĩ rất kỹ càng.

“Chị biết là em sẽ chẳng thèm nghe mấy lời chị nói đâu.” Trước khi đến đây, Hashimoto cũng đã đoán trước được kết quả, nhưng cô vẫn quyết định đến gặp Nishino, “Vậy thì chị chỉ có thế chúc cho mọi việc diễn ra thuận lợi thôi.”

“Cám ơn chị, Nanami.” Khi Nishino ly khai tổ chức, người mà cô lưu luyến nhất chính là Hashimoto, người đã cùng cô trưởng thành trong suốt một thời gian dài.

“Ừ. À! Chị có cái này muốn đưa lại cho em.” Hashimoto lấy ra một tấm ảnh, “Cầm lấy. Trước kia em đã nhờ chị giữ nó, giờ chị đem trả lại cho khổ chủ.” Đây là tấm ảnh chụp người thân đã quá cố của Nishino mà cô đã nhờ Hashimoto giữ giúp, để lỡ như trong lúc làm nhiệm vụ có xảy ra chuyện gì thì cô ấy sẽ chôn nó cùng với cô. Nhưng thời gian qua, Nishino ngại làm phiền nên không đi lấy lại ảnh, thành ra đến giờ nó vẫn nằm ở chỗ Hashimoto.

Nishino cầm lấy tấm ảnh trên tay Hashimoto. Không ngờ Hashimoto đã bảo quản tấm ảnh rất kỹ càng. Ảnh không có lấy một nếp gấp nào, lại còn được bọc lại cẩn thận nữa.

“Nanami…” Nishino nhìn Hashimoto bằng ánh mắt cảm kích. Cô vốn không hề nghĩ rằng Hashimoto lại coi trọng tấm ảnh của cô như thế.

“Tấm ảnh này rất quan trọng đối với em mà. Và vì em đã nhờ chị giữ nó nên trách nhiệm của chị là phải bảo quản nó thật cẩn thận…” Chưa kịp dứt lời thì Nishino đã ôm chặt lấy Hashimoto, “Cám ơn chị, Nanami. Em thật sự biết ơn chị vì đã làm bạn với chị suốt thời gian qua.” Nói đến đây, Hashimoto cũng vươn tay lên ôm Nishino, “Từ lâu chị đã xem em như đứa em ruột của mình rồi.” Nhưng rồi cô chợt khựng lại, ánh mắt từ vui vẻ chuyển sang ảm đạm. Cô buông lỏng hai tay xuống, “Chị cũng cảm ơn Nanase vì mấy năm qua luôn giúp đỡ chị.” Hashimoto đã từng không ít lần suýt mất mạng, cũng may nhờ có Nishino xuất hiện đúng lúc. Những lúc đó, cô ấy xuất hiện trong đầu cô, ra lệnh cho cô không được phép chết.

Nishino không đáp lại mà chỉ ôm Hashimoto chặt hơn.

“Cưng định siết chị đến ngộp thở chết luôn hử?” Hashimoto dù đang rất buồn nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ trước mặt Nishino.

Nishino hất Hashimoto ra, “Chị có cần phải phá hỏng bầu không khí vậy không!”

“Đau đấy. Nanase ác với chị quá nhé.” Hashimoto giở giọng bi thương nói, tay xoa xoa chỗ bị Nanase đẩy mạnh.

“Đáng lắm.”

“Hahaha.” Hashimoto đứng dậy. “Mà thôi, chị phải đi rồi.”

“Sao về sớm vậy? Chị không ở lại thêm một chút nữa à?” Lâu lâu hai người mới gặp được nhau một lần, Nishino không nghĩ lần gặp này lại kết thúc nhanh như vậy.

“Ừ. Tối nay chị có việc nên phải về sớm.” Dù Hashimoto không nói ra là có chuyện gì, nhưng Nishino tự hiểu được cô ấy đang có nhiệm vụ.

“Chị đó… Phải cẩn thận một chút.” Từ trước đến giờ chỉ có mỗi Hashimoto dặn dò Nishino phải cẩn thận, lần này, Nishino lại là người dặn dò cô ấy. Đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng mà cô làm điều này.

“Chị sẽ cẩn thận.” Hashimoto không muốn bước ra khỏi nhà Nishino chút nào. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải tự ép mình xoay người đi. Cô không hẹn Nishino lần sau gặp lại vì cô biết rõ hai người vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Nhìn theo bóng lưng Hashimoto, Nishino bất giác thấy đau lòng. Sao cô lại không biết được tình cảm mà Hashimoto dành cho mình được chứ. Nhưng cô không thể chấp nhận và cũng không được phép chấp nhận tình cảm đó của cô ấy. Nishino mở TV lên, bật đại một kênh nào đó hòng khiến mình bớt suy nghĩ đi. Cô chuyển kênh liên tục, được một lúc thì trúng ngay kênh thời sự, trên TV lúc này là ảnh của cô và Ikuta kèm theo tên của cả hai. Ikuta Erika – người thừa kế của tập đoàn Ikuta – hiện đang bị bắt cóc, và bức chân dung của cô hiện lên giữa màn hình. Nishino nổi giận ném điều khiển xuống đất, chộp lấy điện thoại bấm một dãy số rồi chờ bên kia bắt máy.

Cơn giận lấn át hết lý trí Nishino. Cô không thể nào tin được tên này lại dễ dàng phản bội lại mình như thế.

“Chuyện này là sao?” Nishino quát.

“Tôi… Tôi không biết mọi chuyện lại biến thành thế này… Ngay cả đại ca cũng không hề biết chuyện tôi ra chỉ thị cho cô phải bắt cóc con nhóc Erika đó…”

Không xong rồi! Nishino ngắt cuộc gọi. Nếu đúng thật đó là người đã bán đứng cô, vậy thì cảnh sát chắc chắn đang ở nhà hắn. Mà vừa nãy cô lại còn gọi cho hắn thì khác gì tự chui đầu vào rọ? Mẹ nó! Không thế ở lại đây được nữa. Bọn người kia dám đi báo cảnh sát. Nếu vậy thì cô sẽ không chịu chết một mình đâu!

“Người nhà của cô dám đi báo cảnh sát, tức là bọn họ không cần cái mạng của cô nữa!” Nishino quát lớn, “Tôi có chết cũng phải kéo cô theo cùng!” Nishino khiêng Ikuta lên vai rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

“Cô đang nói cái gì vậy?” Ikuta vẫn chưa rõ lí do tại sao Nishino lại nổi điên như thế, nhưng qua lời cô ấy vừa nói, thì do người nhà cô đã báo cảnh sát.

Hai người vừa ra đến xe thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.

“Làm việc năng suất đấy nhỉ. Mới đây mà đã đến nơi rồi sao.” Có lẽ nào hôm nay chính là ngày kết thúc sinh mạng của cô?

Ikuta nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên nhưng trong lòng lại không có chút cảm giác vui mừng nào, trái lại, cô thấy lo lắng cho Nishino vô cùng.

Lần này, ngay cả chiếc xe cũng phản lại Nishino. Cô cố gắng nổ máy mãi mà vẫn không được.

“Người trên xe nghe đây, hãy đem con tin giao nộp cho chúng tôi.” Nishino lúc này vẫn không nổ được máy xe, cảnh sát nhân lúc đó tiến lại gần hai người.

“Mau giao nộp con tin ra đây. Nếu không chúng tôi buộc phải nổ súng.” Cảnh sát trưởng nói qua cái loa cầm tay.

“Sếp, trên xe có người. Nếu chúng ta nổ súng không chừng sẽ khiến con tin bị thương…”

“Tôi không quan tâm. Hôm nay tôi nhất định phải bắt được cô ta.” Vị cảnh sát trưởng đáp lại. Thấy sếp của mình đã một mực quyết tâm, vị cảnh sát đành ra hiệu cho những người khác chuẩn bị.

“Điên rồi. Bọn chúng điên hết cả lũ rồi! Trên xe có con tin mà bọn chúng còn dám nổ súng!” Nishino lấy khẩu súng giấu trên xe ra. Cô quyết tử chiến với bọn cảnh sát.

“Đừng! Cô không cần phải làm vậy đâu!” Ikuta hoảng sợ, quay sang can ngăn Nishino.

“Im lặng đi!”

“Bây giờ cô vẫn còn cứu vãn được tình thế mà. Nếu cô bắn phát súng đầu tiên thì sẽ không có cơ hội để quay lại đâu!” Ikuta thật sự không muốn nhìn thấy Nishino liều mạng lao vào chỗ chết.

“Tôi nói cô im đi mà! Cô câm miệng lại cho tôi!” Nishino chĩa súng vào Ikuta.

Ikuta tuy bị Nishino chĩa súng vào người nhưng lại không hề sợ hãi chút nào, “Cô cứ coi như tôi điên cũng được đi. Từ lúc bị cô bắt cóc đến giờ, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc. Lần đầu tiên trong đời có người quan tâm chuyện tôi bị lạnh, lần đầu tiên có người thổi nguội thức ăn rồi đút cho tôi ăn. Cho nên… Cho nên tôi…” Ikuta cảm thấy hốc mắt đang nóng dần lên, “… Cho nên tôi không muốn cô đâm lao phải theo lao, tự đi kết liễu mạng sống của mình!” Nước mắt lăn xuống má Ikuta.

Nishino khựng lại, “Cô…”

*Đoàng!*. Tiếng súng vang lên. Nishino không nghĩ gì nhiều, cô lập tức lao người tới che cho Ikuta. Ikuta đột nhiên cảm thấy máu của Nishino bắn lên mặt mình. Viên đạn vừa rồi đã bắn trúng ngay cổ Nishino, máu từ vết thương chảy ra không ngừng.

“Tôi đã từng…nghĩ tới rất nhiều cách…để ly khai khỏi tổ chức… Nhưng mà không nghĩ ra…cách này…” Nishino vừa nói, máu vừa từ trong miệng ứa ra.

“Đừng nói nữa mà!” Ikuta đau lòng nhìn sắc mặt của Nishino đang tái dần đi.

“Nhớ cho kỹ… Tên của tôi...là Nishino Nanase…” Ánh mắt của Nishino trở nên vô hồn, cô ấy đã chết không nhắm mắt. Trái tim Ikuta nhói lên từng hồi, cô đau đớn đến mức không thể thở được. Cảnh vật trước mắt cứ thế tối sầm lại và cô ngất đi.

Ngày Ikuta tỉnh lại, cô hoàn toàn quên mất trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì. Cha mẹ Ikuta cho rằng khi đó cô đã rất sợ hãi, nên họ đã chọn cách không nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng cả hai người đều không thể nào biết được nguyên nhân thật sự khiến con gái mình bị mất đi trí nhớ như thế này.

“Nishino Nanase…” Cái tên này chính xác là từ đâu ra?  Ikuta cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức của cô hoàn toàn trống rỗng.

“Nishino Nanase rốt cuộc là ai…?”

Có lẽ, vào một ngày nào đó, Ikuta sẽ nhớ ra được người tên Nishino Nanase này là ai.

============================= Hết ==============================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét