Author: 乐观的 lamfa
Bình thường, mỗi khi tan học, cô đều có tài xế riêng đến đón về. Nhưng mà hôm nay đợi hoài vẫn không thấy nên cô đành tự đi về một mình. Đi được nửa đường thì có người chụp thuốc mê từ phía sau, đến khi tỉnh dậy thì đã thành ra như vậy đây.
Là nữ sinh! Nghe giọng Nishino, Ikuta mới biết kẻ bắt cóc mình là một nữ sinh.
Pairing: Ikuta Erika x Nishino Nanase
Douzo~
=================================
[Phần thượng]
Cô
gái bị miếng vải đen che kín hai mắt nằm cuộn mình lại trên mặt đất, hai tay
đều bị trói chặt, toàn thân không thể cử động được. Cô nghe thấy tiếng ai
đó mở cửa, nhưng vì cả miệng cũng bị bịt lại nên chỉ có thể rên lên mấy tiếng.
Cô có
cảm giác như đối phương đứng cách mình không xa, kế đó, hắn lấy tấm vải nhét
trong miệng cô ra, “Mày… Rốt cuộc… Là ai?” Cuối cùng cô cũng có thể hỏi người
kia bằng một giọng run rẩy.
Bình thường, mỗi khi tan học, cô đều có tài xế riêng đến đón về. Nhưng mà hôm nay đợi hoài vẫn không thấy nên cô đành tự đi về một mình. Đi được nửa đường thì có người chụp thuốc mê từ phía sau, đến khi tỉnh dậy thì đã thành ra như vậy đây.
Cô
gái được tên bắt cóc kéo dậy, hắn cầm một lọ thủy tinh bước đến, đưa ống hút
lại gần giúp cô uống nước. Nhưng ống hút vừa bỏ vào miệng thì cô lập tức phun
ra, cô không dám ăn uống đồ mà tên này mang cho. Hắn nổi giận, giơ tay tát cô một
bạt tai làm cô cắn trúng lưỡi chảy máu. Sau đó hắn lại đưa ống hút tới, lần này thì cô
gái đã biết điều hơn, ngoan ngoãn uống lấy một ngụm nước. Uống xong, tên bắt
cóc lại nhét miếng vải vào miệng cô.
“Ikuta
Erika, Ikuta đại tiểu thư.” Tên bắt cóc đưa ra tấm ảnh chụp, “Quả nhiên là
không sai.” Một người phụ nữ ngồi xuống giữa căn phòng nhỏ tối om. Ngạc nhiên
thay, kẻ bắt cóc này hóa ra không phải là đàn ông mà là một người phụ nữ chân
yếu tay mềm. Thật ra thì yếu đuối chỉ là bề ngoài thôi. Trong thâm tâm, cô
vốn rất độc ác vô tình, đó là điều kiện mà một sát thủ cần phải có. Từ trước đến giờ cô chưa
từng nhận một vụ bắt cóc nào, bản thân cô cảm thấy chỉ cần một phát bắn chết ngắt đối
tượng luôn thì đỡ phiền phức hơn là bắt cóc nhiều. Nhưng mấy ngày trước, lần
đầu tiên cô quyết định phá vỡ nguyên tắc ấy với mục đích là lấy được khoản tiền
chuộc khổng lồ, chừng đó sẽ giúp cho Nishino Nanase thoát ly tổ chức và sống
được cả đời. Mà cô gái Ikuta Erika kia quả đúng là đại tiểu thư nhà Ikuta, ngay
cả trong tình huống như hiện tại mà vẫn không có chút hoang mang nào. Nishino
tát cô ấy thử xem có hét lên tiếng nào không, kết quả là cô ấy vẫn không rên lên dù chỉ một tiếng
mà chỉ lẳng lặng uống phần nước Nishino đưa cho, điều này đã khiến Nishino tăng thêm phần
kính trọng đối với cô ấy. Là một đại tiểu thư cũng không hẳn là sẽ hư hỏng, chí ít
thì Ikuta cũng không phải là dạng con gái đó.
Nishino
chợt nhớ ra Ikuta vẫn chưa ăn tối, cô vốn đã quen với cuộc sống ăn cũng được
không ăn cũng không sao, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy cũng giống cô. Nishino
đi nấu đại một gói mì, đập một quả trứng vào tô rồi đem lên căn phòng nơi cô đang nhốt
Ikuta. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Ikuta ngồi giữa một vũng nước, nước mắt vẫn còn
vương lại trên khuôn mặt đỏ bừng lên vì khóc nghẹn. Cái cô này… Nishino bất đắc dĩ bỏ tô mì xuống, trở lại phòng riêng
của mình đem ra một bộ quần áo và đồ lót mới, rồi Nishino mới chợt nhớ ra mình còn cần
thêm khăn để còn lau người cho cô ấy và chỗ nước tiểu, vậy là lại phải quay ra lấy cái khăn
đem vào. Cô không sợ gì việc Ikuta sẽ chạy trốn nên tháo dây trói ở tay chân cô
ấy ra, chuẩn bị giúp cô ấy cởi trang phục, thay quần áo mới.
Ikuta
không phải là một đứa ngu ngốc dễ dàng chịu khuất phục đến không dám phản kháng
lại, nãy giờ cô giả vờ ngoan ngoãn, khi cảm thấy hai tay được cởi trói, cô lập tức
đẩy Nishino ra, tháo khăn bịt mắt rồi bỏ chạy. Nishino lảo đảo một lúc rồi ổn
định lại, tóm lấy Ikuta đẩy vào tường.
Kết
quả là Ikuta chưa kịp trốn thoát đã bị bắt lại.
Ikuta
tuy bị ép vào tường nhưng vẫn cứ cố sức giãy giụa. Nishino mất dần kiên nhẫn, rút con dao
bên hông ra kề lên cổ Ikuta. Ikuta vừa cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ vật
đang kề sát cổ mình liền ngưng cử động sợ bản thân sẽ bị thương.
Hừ, coi như cũng biết điều.
Nishino
tiếp tục công việc thay quần áo cho Ikuta, cô kéo dây kéo xuống, bộ đồng phục liền
trượt xuống đất. Nishino một tay vẫn để con dao sát cổ Ikuta, tay kia cầm khăn lên giúp
cô ấy lau người.
Ikuta
chưa từng trải qua sự nhục nhã nào như vậy. Đầu tiên là việc vừa rồi cô không nhịn tiểu được, bây giờ thì bị Nishino lột gần sạch quần áo trên người
chỉ chừa lại bộ đồ lót, cổ thì đang bị kề dao, hoàn toàn không thể phản kháng
được một chút nào. Ikuta chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Tốt.
Cuối cùng đã lau sạch người cho Ikuta, tiếp theo là thay đồ lót dơ ra. Tay
Nishino vừa đặt lên cạp quần lót, toan kéo xuống thì Ikuta khép chặt hai chân lại,
không cho Nishino cởi đồ lót của mình. Nishino mỉm cười, đưa mặt đến sát tai
Ikuta.
Cô
liếm phần dái tai của Ikuta rồi dùng răng cắn nhẹ. Ikuta bị khiêu khích, toàn
thân mềm nhũn ra, hai chân buông lỏng, Nishino liền tranh thủ cởi quần lót
của cô ra, lấy quần lót mới mặc vào rồi mặc quần áo vào cho cô, sau đó lại trói
cô lại rồi cho cô ăn tối.
Nhưng
việc vừa rồi làm tốn khá nhiều thời gian, làm mì trong tô lúc này đã nở ra đến
mềm nhũn luôn rồi, vậy là Nishino đành phải ăn tô mì đó rồi bảo với Ikuta sẽ đi
nấu cho cô ấy một tô khác. Nấu xong, cô lấy miếng vải bịt miệng Ikuta ra, đưa
tô mì còn đang bốc khói nghi ngút đến gần cô ấy, gắp một gắp mì đút cho cô ấy,
nhưng Nishino lại quên mất mì này vừa mới nấu xong, vẫn còn rất nóng. Mì vừa
đến miệng Ikuta thì lập tức bị phun ra. Ikuta sợ Nishino sẽ lại tát cô như khi
nãy liền giải thích, “Nóng quá…” Nishino nhìn tô mì trước mặt, cảm thấy mình đã quá sơ ý. Mì này ăn vào có mà bỏng lưỡi chết. Thế là cô lại gắp thêm một
gắp mì khác đưa lên trước miệng Ikuta, lần này thì thổi cho nguội bớt rồi mới đút cô
ấy ăn.
Ikuta
nghe thấy tiếng đối phương thổi nguội thức ăn cho mình thì trong lòng đầy thắc
mắc. Người này có lẽ không xấu như cô đã tưởng tượng, khi nghe cô kêu thức ăn
nóng, cô ấy thậm chí đã giúp cô thổi thức ăn cho nguội bớt rồi đút cô. Vậy thì
tại sao phải bắt cóc cô làm gì?
Ikuta
nhanh chóng ăn hết bữa tối, sau đó Nishino lấy khăn giấy lau miệng cho cô, hỏi,
“Ngon không?”
Là nữ sinh! Nghe giọng Nishino, Ikuta mới biết kẻ bắt cóc mình là một nữ sinh.
“Tại
sao cô lại bắt cóc tôi?” Sau khi biết được đối phương là nữ sinh, Ikuta mới
lấy hết can đảm đặt câu hỏi.
“Tôi
hỏi cô đồ ăn có ngon không, không cần trả lời bằng mấy câu vô nghĩa.”
“Đồ
ăn… Ngon.”
Lần
này Nishino không nhét vải vào miệng Ikuta nữa, “Cô muốn đi vệ sinh thì cứ kêu
tôi.”
Ikuta
nhớ lại chuyện vừa rồi, mặt đỏ bừng lên, gật đầu.
Nishino
ăn tô mì bị nở khi nãy, trong lòng nghĩ thầm rằng chắc hẳn là bây giờ nhà Ikuta
đang hỗn loạn lắm.
Tiếng
chuông điện thoại vang lên.
Cô
bắt máy, nói ra mục đích của mình, đồng thời cảnh báo bọn họ chớ gọi cảnh sát,
nếu không cứ chờ mà đem xác Ikuta về chôn.
Trong
vòng ba ngày, sau khi lấy được tiền chuộc rồi đem thả con tin ra là Nishino cô đã
có thể cao chạy xa bay sống một cuộc sống mới. Nishino khẽ nhắm mắt lại, trong
đầu mường tượng ra cuộc sống sau này của mình.
Ikuta
cực kỳ muốn đi ngủ, nhưng nằm dưới đất vừa cứng lại vừa lạnh, có muốn ngủ cỡ
nào cũng ngủ không nổi. Nishino đem chăn vào phòng, cô biết chắc cô gái Ikuta này sẽ
không ngủ được vì lạnh. Cô vừa mở cửa bước vào thì thấy Ikuta ngồi co người lại
trông không khác gì một đứa trẻ, nhìn có chút ấm lòng. Nishino đắp chăn lên
người Ikuta rồi quay ra đóng cửa sổ lại kẻo gió lạnh tràn vào.
“Tại
sao cô lại đối xử tốt với tôi quá vậy?” Ikuta thắc mắc.
“Tôi
chỉ muốn tiền của nhà cô chứ không muốn cái mạng của cô.” Nishino đáp.
Tại sao lại đối xử tốt với cô ấy à?
Nishino ngồi trên giường, ngẫm lại câu hỏi khi nãy của Ikuta. Cô ấy không giống
như những mục tiêu mà Nishino đã từng giết trước kia, cô ấy mới chỉ là một cô
nữ sinh mà thôi. Nishino không nỡ ra tay làm điều tàn ác đến vậy với một nữ sinh.
Nishino
bị tiếng gọi ầm ĩ của Ikuta đánh thức.
Nishino
bước đến trước mặt Ikuta, “Tốt hơn là cô đang có chuyện gì quan trọng.” Mới hơn
bốn giờ sáng đã réo người ta dậy.
“Tôi
bị đau bụng!” Ikuta lúc đầu định nhịn,
nhưng bây giờ chịu hết nổi mới quyết định gọi Nishino.
“Tch.
Phiền phức quá đi mất.” Nishino lại nhắm mắt lại.
“Tôi
sắp không nhịn được nữa rồi!” Nghe xong, Nishino lập tức chồm tới ôm Ikuta phóng
ra nhà vệ sinh. Nếu thật sự nhịn không được thì cô ấy cứ xả tại chỗ luôn đi, mà
cứ nghĩ tới cảnh dọn dẹp hậu quả thì Nishino lại bắt đầu thấy đau đầu muốn
chết.
Nishino
cởi quần và quần lót của đối phương ra, sau đó cởi dây trói cho cô ấy. Xong
xuôi, cô đi ra ngoài. Nishino đứng ngay cửa nhà vệ sinh, lỡ có biến thì cô có
mặt ngay và luôn.
“Khi
nào xong thì kêu tôi.” Nishino nói xong thì đi ra xa khỏi nhà vệ sinh một chút.
Được
một lúc, Nishino không nghe tiếng động nào từ Ikuta nên bước đến mở cửa nhà vệ sinh,
chuẩn bị đem Ikuta đi ra. Cô không hy vọng gì ở Ikuta nhưng cũng tiện tay tháo
dây trói ra cho cô ấy, vải bịt mắt cũng được bỏ xuống. Nishino tự mắng mình sao
lúc nãy sơ ý quá. Cô liếc nhìn Ikuta, cười thầm trong bụng, nghĩ cô ấy đã bị bắt
cóc rồi mà còn không biết tự lượng sức mình!
Nishino
tóm lấy Ikuta lôi ra ngoài rồi ấn cô ấy xuống giường, sau đó nằm đè lên người
cô ấy, “Tôi còn nghĩ là cô biết điều. Vậy mà cô ba lần bảy lượt muốn chạy trốn.
Là cô chọc tôi nổi điên đấy nhé…” Nishino vừa nói, vừa lướt tay dọc theo từ lông
mi xuống mắt, mũi, cuối cùng dừng lại ở miệng của đối phương.
“Cô định…” Ikuta còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Nishino hôn.
Trong
nháy mắt, hô hấp của Ikuta đã bị Nishino chặn lại, hơi thở của cô ấy phả lên
mặt cô nóng rực. Nishino ép môi mình lên môi Ikuta, khiến cô ấy hoảng sợ. Ikuta
trố mắt nhìn mất một lúc rồi tự trấn tĩnh lại, cô cố giãy giụa trong sự kìm kẹp
mạnh mẽ của người kia nhưng bất lực không thoát ra được. Đây là lần đầu tiên
trong đời, Ikuta bị đối xử kiểu này. Một lúc lâu sau, hai người tách nhau ra, thở
dồn dập. Ikuta cảm thấy tên bắt cóc này rõ ràng là muốn xâm phạm đến cơ thể của
cô.
“Nhìn
cái gì? Tôi móc mắt cô bây giờ.”
“Tôi
biết cô sẽ không nỡ làm vậy với tôi đâu.” Ikuta đã xác nhận được người này
tuyệt đối không giống bọn cướp một chút nào. Cuối cùng thì sự bất an trong lòng
cô cũng đã biến mất hoàn toàn.
“Biết
điều thì đừng hòng chạy trốn, bằng không tôi sẽ đập gãy chân cô!” Nishino nằm
đè lên người đối phương.
“Tôi
có thể…” Ikuta toan nói gì đó nhưng lại thôi.
“Muốn
gì thì cứ nói. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“Tôi
ngủ ở đây có được không?” Ikuta không muốn lại phải ngủ dưới đất chút nào.
“Cô
tưởng tôi ngu chắc. Lỡ cô lại bỏ trốn thì sao?” Nishino bò ra khỏi người Ikuta.
“Nhưng
mà sàn nhà lạnh lắm. Ngủ vậy không tốt đâu.” Ikuta nài nỉ.
“Không
được.” Nishino nhất quyết từ chối.
“Vậy
cô cứ trói hết tay chân tôi lại cũng được mà. Trói rồi tôi sẽ không bỏ trốn
được.”
Nishino
nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Nếu cô còn bỏ trốn lần nữa, đừng trách tôi bắn
chết cô. Lúc đó đến tiền tôi cũng không cần nữa.”
“Được.”
Ikuta mỉm cười đáp lại.
[To be continue.]
=========================
* Hội chứng Stockholm
là một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày sẽ chuyển từ sợ
hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến, thậm chí còn giúp đỡ những kẻ đã bắt
cóc mình. (Các bạn có thể click vào ĐÂY để xem thêm.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét