ĐÔNG ẤM
Tác giả: 神之利牙
Link gốc: Click
Pairing: Lạc Na (Từ Tử Hiên x Vạn Lệ Na)
-------------------
No permission. Mình sẽ xin sau...
Lâu lắm rồi mình không dùng QT nên ai thấy có đoạn nào không ổn thì nhắc mình sửa vs nhé. Cám ơn các bạn ; A ;/
Lạc Bảo bảo vệ Lạt Bảo ~
--------------------------------------
Kết thúc buổi công diễn mừng Giáng Sinh,
team S lui về sau cánh gà thay đồ. Từ Tử Hiên khoác lên mình chiếc áo len màu
đen, cô quấn lên cổ chiếc khăn quàng cổ cũng màu đen nốt, Viên Vũ Trinh thốt
lên: “Lạc Lạc hiện tại nhìn ngon giai ghê. Đẹp trai đó!” “Thì tui đẹp đó giờ
mà!” Từ Tử Hiên đùa giỡn với Viên Vũ Trinh, còn làm kiểu pose đẹp trai.
Giáng Sinh hả… Từ Tử Hiên nhìn sang Trần Tư đang
nói chuyện với Trần Quan Tuệ, trong lòng cảm thấy có chút buồn. Trần Quan Tuệ
hôm nay đã cùng diễn bài 《Những năm tháng ấy》 , Từ Tử Hiên đứng phía sau khán đài nhìn hai người, qua
màn hình có thể thấy Trần Quan Tuệ sắp khóc đến nơi, Những năm tháng ấy à, ca từ của bài
này quả là cảm động. Tử Hiên
khi đó rất muốn hỏi xem Trần Quan Tuệ đã nghĩ tới chuyện gì khi hát bài hát đó,
nhưng rồi lại thôi. Cái mà Trần Quân Tuệ nghĩ đến khi đó chính là khoảng thời
gian từ khi thành lập team S cho đến hiện tại, có những lúc vui vẻ mà cũng có cả
những kỉ niệm buồn, ngoài ra còn có thêm chuyện riêng của hai người bọn họ nữa.
Từ Tử Hiên thích Trần Quan Tuệ, chuyện này
chỉ có mỗi bạn tốt của cô là Lí Nghệ Đồng biết. “Em thích người ta mà sao lại
không chịu theo đuổi?” Lí Nghệ Đồng ngồi xổm xuống góc tường trong phòng tập hỏi
Tử Hiên.
Cũng đúng, nếu thích người ta như vậy sao lại
không chịu theo đuổi? Từ Tử Hiên quay sang nhìn Lí Nghệ Đồng, cô mỉm cười,
không rõ là cười có ý gì: “Trần Quan Tuệ đã có Trần Tư rồi. Hai người họ rất xứng
đôi. Em xen vô không phải sẽ thành kẻ phá đám hả? Huấn luyện viên thấy cảnh đó
mà không cầm gậy tẩn chết em chắc?”
Trần Quan Tuệ đã có Trần Tư, cho nên mình không có cơ hội.
“Trảm tỷ về rồi hở?! @SNH48-Từ Tử Hiên” vừa
cắm sạc rồi mở máy lên, cô đã thấy Vạn Lệ Na tìm mình trên Weibo. Từ Tử Hiên cười
nhẹ, hôm trước nói chuyện với Vạn Lệ Na trên Weibo, bây giờ vừa mở lên lại đã
thấy cả đống tin nhắn.
“Khi nãy điện thoại em hết pin, em vừa cắm
sạc.” Tử Hiên gõ xong tin nhắn rồi đi tìm icon khóc lóc trả lời cho mớ tin nhắn
của Vạn Lệ Na.
“Ừm ừm!” Weibo rất nhanh đã có hồi âm.
“ Lạc Lạc, chúng ta đi xem 《Ngọn lửa hoa hướng dương》 đi, gần đây đang chiếu đó!” Chỉ qua mấy câu chữ thôi mà
Tử Hiên cảm nhận được rất rõ Vạn Lệ Na đang nôn nóng muốn xem movie mới nhất của
Conan, hẳn là chị ấy cực kì thích phim của chàng thám tử nhỏ con này. Tử Hiên
vui vẻ đồng ý rồi chạy sang phòng khác mượn sạc dự phòng để có thể yên tâm đi với
Vạn Lệ Na.
Vạn Lệ Na tuy không phải là người ít tuổi
nhất team N nhưng lại chính là cục cưng của cả team, ngoại hình dáng yêu lại
còn nhỏ nhắn khiến cho người khác nhìn vào lập tức thấy yêu quý ngay. Từ Tử Hiên nhìn sang Vạn Lệ Na đang sắp tự
biến mình thành cái bánh chưng mà không khỏi bật cười: “Lạt Bảo đáng yêu thật,
bảo sao Kẹp Tóc lại thích chị đến vậy.”
“Thích chị? Lí Nghệ Đồng thích nhiều người
lắm!” Vạn Lệ Na hừ một tiếng, âm thanh truyền qua chiếc khăn quàng cổ dày cộm
nghe có chút rầu rĩ. “Chị quàng khăn như vậy sẽ ngộp thở đó.” Từ Tử Hiên dở
khóc dở cười nhìn Vạn Lệ Na sắp dùng khăn quấn khắp đầu rồi bước đến sửa lại
khăn cho cô, vừa sửa vừa nói: “Em không ngờ chị lại lạnh dữ vậy đó.”
Tử Hiên cẩn thận quàng lại khăn cho Lệ Na,
làm khuôn mặt đáng yêu của cô lại lộ ra. Tử Hiên nhìn thấy không nhịn được lập
tức bật cười. Người trước mặt cô hơn cô một tuổi mà trông cứ như trẻ con. Đây hẳn
là nguyên nhân khiến team N cưng chị ấy đến vậy.
“Đi thôi.” Từ Tử Hiên mỉm cười nói với Vạn
Lệ Na. Chiều cao của Từ Tử Hiên chênh lệch hẳn với Vạn Lệ Na, nhưng mà cô không
quan tâm.
Vẫn còn sớm, hai người quyết định không đi
xe riêng mà chọn đi phương tiện công cộng. Hôm nay không phải ngày cuối tuần
nên xe buýt có hơi đông. Từ Tử Hiên kéo Vạn Lệ Na ngồi xuống hai ghế gần cửa
xe.
Vạn Lệ Na nghiêng đầu nhìn Từ Tử Hiên bắt đầu
nghịch điện thoại ngay từ khi vừa ngồi xuống, cô bỗng cảm thấy nên tìm một chủ
đề nào đó để nói chuyện: “Em thích ai nhất trong Conan?” “Hử?” Tử Hiên ngừng bấm
điện thoại, ngẩn người nhìn Vạn Lệ Na. Ánh mắt của Vạn Lệ Na thật trong
suốt, không như Trần Quan Tuệ khi nhìn vào sẽ làm người khác có cảm giác thâm sâu. Từ Tử Hiên chợt nhận
ra mình lại vừa nghĩ đến Quan Tuệ nên có chút hoảng hốt, cô ấp úng đáp: “Em hả...
Em thích Kid.” “Ô~~ Lạc Lạc quả là giống chị nghĩ.” Vạn Lệ Na nhìn Từ Tử Hiên
đang trốn tránh ánh mắt của cô rồi nghịch ngợm thè lưỡi: “Chị nghĩ sao?” Từ Tử
Hiên thắc mắc: “Mặc dù trông thanh cao khó gần thế kia nhưng em lại là một người
có trái tim ấm áp.” Vạn Lệ Na đáp.
Câu này sao
nghe quen quen? Từ Tử Hiên trầm ngâm mất một lúc, đây không phải là câu cô đã
được nhận xét trong SNHello à? Hơn nữa Vạn Lệ Na là một trong số những người đã
nhận xét cô.
“Em là người tốt
hả?” Từ Tử Hiên ngơ ngác hỏi lại.
Bộ dạng ngơ
ngác của Từ Tử Hiên lúc này khiến Vạn Lệ Na vui vẻ lên, cô vươn tay véo hai má
Từ Tử Hiên. Mềm quá, Quá là mềm! Vạn Lệ Na sau đó thỏa mãn thở hắt ra, không để
ý người kế bên mình đang bị cô làm cho mặt biến thành hình dáng kì quái. Từ Tử
Hiên nghiêm mặt, không thể để người khác lợi dụng mình như thế được nhỉ? Tử
Hiên vươn tay ra tóm lấy hai má Vạn Lệ Na mà véo, làm cho khuôn mặt cô trông hệt
như yêu quái. Vạn Lệ Na sau đó hung hăng đáp trả lại Từ Tử Hiên.
Trận chiến của
hai người kéo dài đến tận khi xe buýt dừng ở trạm xe trước rạp phim. Tử Hiên và
Lệ Na xuống xe, nhìn đối phương cũng đang chật vật xoa xoa mặt như mình không hẹn
mà cùng nhau bật cười.
So với những tập
phim trước thì《Ngọn lửa hoa hướng dương》có nhiều sự kiện hơn một chút, tuy nói là thích tên trộm Kid nhưng Từ Tử
Hiên lại cảm thấy nhân vật phụ lấn át nhân vật chính quá. Nếu Kid hỗ trợ Conan
được thì tốt quá rồi.
Phim đến đoạn
hành động cao trào, Từ Tử Hiên giật mình, tay cô bỗng dưng bị một bàn tay nhỏ
bé nắm chặt lấy. Cô quay sang nhìn thì thấy Vạn Lệ Na đang hồi hộp nhìn chăm
chú vào màn hình lớn, theo bản năng, cô luồn ngón tay mình qua kẽ tay đối
phương rồi nhẹ nhàng đan lấy tay cô ấy, nhẹ giọng trấn an: “Chị yên tâm, đại
thám tử phối hợp với siêu trộm mà, không có chuyện gì đâu.” Vạn Lệ Na không trả
lời, tay đan chặt lấy tay Từ Tử Hiên.
Hết phim, trong
rạp bắt đầu thưa thớt dần. Từ Tử Hiên nhìn loanh quanh thấy chỉ có vài mống người
đang ngồi bình luận phim, không chịu kiên nhẫn xem cho đến phút cuối cùng, lại
còn bàn tán tiêu cực về lỗi của mấy nhãn hiệu, Tử Hiên nhớ đến những câu bình
luận không được tốt lành gì cho lắm.
Vạn Lệ Na cảm
nhận được người kế bên mình đang không vui, credit chạy cũng đã xong, cả rạp
lúc này chỉ còn lại mỗi cô và Từ Tử Hiên: “Lạc Lạc...” Vạn Lệ Na lên tiếng.
Cũng nhờ hai chữ đó mà Từ Tử Hiên bình tĩnh lại, cô quay sang Vạn Lệ Na, người
đang lo lắng nhìn cô, dịu dàng mỉm cười: “Chúng ta đi thôi.”
Nhiệt độ ở bên
ngoài chênh lệch khá nhiều so với trong rạp khiến Vạn Lệ Na run lên, nhiệt độ của
điều hòa trước rạp phim cao hơn, cô tháo khăn quàng cổ ra, nhưng gió lạnh trực
tiếp thổi vào làm cô rụt cổ lại như con hamster nhỏ.
“Lạt Bảo, đưa cổ
ra đây nào.” Giọng nói ấm áp truyền đến tai Vạn Lệ Na, cô nghe lời vươn cổ ra,
sau đó cảm nhận được sự mềm mại của khăn quàng quanh cổ mình, Từ Tử Hiên cầm
khăn của Vạn Lệ Na quàng vào cổ cô. Vạn Lệ Na chăm chú nhìn Tử Hiên. Nếu ôm em ấy có khi nào sẽ thấy ấm hơn không nhỉ?
Từ Tử Hiên bị bất
ngờ nên lùi lại mấy bước, cô cúi đầu nhìn Vạn Lệ Na đang rúc vào trong
lòng mình, trong giây lát không biết nên làm gì. Vạn Lệ Na cọ đầu vào người Tử
Hiên, ấm quá đi mất, cùng lúc đó cô cảm thấy người Tử Hiên trở nên cứng đờ, chắc
là bị dọa cho hú hồn rồi chăng? Nghĩ đến đây, Vạn Lệ Na bật cười khúc khích.
Từ Tử Hiên bị
tiếng cười khúc khích kia làm cho bối rối, nhưng cô vẫn ôm lấy Vạn Lệ Na. Vạn Lệ
Na đứng trong lòng Tử Hiên mà cười đến mức hai vai run bần bật, cười đủ rồi cô mới
chịu buông Tử Hiên ra, cô cười vui vẻ, để lộ má lúm đồng tiền và hai chiếc răng
nanh nhỏ trông cực kì đáng yêu.
“Chị cười cái
gì?” Từ Tử Hiên thắc mắc.
“Lạc Lạc ngốc!”
Vạn Lệ Na trả lời.
Từ Tử Hiên
nghiêng đầu, cô không rõ Vạn Lệ Na đang nói cái gì.
Xe buýt đến, Tử
Hiên kéo Lệ Na lên xe. Xe buýt lúc này đông nghẹt không có chỗ để ngồi. Từ Tử
Hiên vừa lên xe lập tức kéo Vạn Lệ Na vào lòng, dùng thân người chắn cho Vạn Lệ
Na bé nhỏ. Lệ Na được Tử Hiên bảo vệ, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn. Cô
lén lút liếc mắt lên nhìn, đập vào mắt cô là khuôn mặt nhu hòa ấm áp của Tử
Hiên. Môi Vạn Lệ Na lúc này nhẽ nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc.
“Em muốn khiêu
chiến với Lí Nghệ Đồng.” Tại phần MC của buổi công diễn của team N, Vạn Lệ Na tự
tin nhìn thẳng vào camera mà gửi thư khiêu chiến cho Lí Nghệ Đồng: “Lí Nghệ Đồng,
trả Từ Tử Hiên cho em!”
“Cái gì?!” Lí
Nghệ Đồng vất vả ngồi bắt wifi trong phòng, mãi mới vào mạng được, thế mà vừa mở
stream buổi công diễn lên xem đã nghe phải thư khiêu chiến từ bạn cùng phòng:
“Lí Nghệ Đồng, trả Từ Tử Hiên cho em!”
Lí Nghệ Đồng cảm
thấy như vừa bị ai giáng cho một đòn mạnh, chật vật lắm mới bắt được wifi đã bị
người bạn cùng phòng tưởng chừng là cô vợ hiền lành gửi thư khiêu chiến chỉ vì
Lí Nghệ Đồng thân thiết với Từ Tử Hiên. Hai người bọn họ bắt đầu từ khi nào? Mà
không đúng, chuyện quan trọng nhất ở đây chính là Lí Nghệ Đồng cô phát hiện bản
thân đã bị người ta phũ thẳng mặt.
Lí Nghệ Đồng:
Sát phạt vui vè. Đình Đình-san đâu rồi? Tui muốn được ôm /(T o T)/~~
“Ầm! Ầm! Ầm!” Từ Tử Hiên đang lim dim ngủ
trong phòng thì bị tiếng đập cửa đánh thức. Cô ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô đã thấy Viên Vũ Trinh ôm Ipad kích động nhìn mình.
“Sao vậy?” Tử Hiên hỏi. “Lạc Lạc, cậu có
xem buổi diễn của team N không? Lạt Bảo trong phần MC đã gửi thư khiêu chiến
cho Kẹp Tóc, bắt Kẹp Tóc trả cậu cho chị ấy!” Viên Vũ Trinh phấn khích gào ầm
lên. Từ Tử Hiên thất thần, Vạn Lệ Na…
Dưới cầu thang vọng lên tiếng bước chân, là
Trần Quan Tuệ vác theo một túi đồ nilon, coi bộ vừa đi mua sắm về, túi nilon
kêu sột soạt theo mỗi bước chân của Trần Quan Tuệ. Từ Tử Hiên không tự chủ được
mà hơi cử động chân trái, cô muốn trở vào trong phòng. Lúc đó có bóng người đi
từ trong phòng ra đỡ lấy túi đồ trong tay Trần Quan Tuệ, người đó là Trần Tư.
Trần Tư nhìn thấy Từ Tử Hiên và Viên Vũ
Trinh đang đứng trước cửa phòng liền cùng Trần Quan Tuệ quay sang bắt chuyện:
“Chị mới mua đồ ăn nè. Lạc Lạc, Dư Chấn, hai đứa qua phòng Tư Tư ăn chung đi.”
Trần Quan Tuệ cười dịu dàng mời Từ Tử Hiên và Viên Vũ Trinh sang ăn cùng. Gì chứ
ăn uống thì dĩ nhiên là Viên Vũ Trinh sẽ không bỏ qua, thế là cô lôi Tử Hiên chạy
ngay sang phòng Trần Tư.
“Khi nãy hai đứa nói chuyện gì vậy?” Trần
Quan Tuệ vừa chia đồ ăn ra vừa hỏi Tử Hiên và Vũ Trinh.
“…” Từ Tử Hiên chưa kịp lên tiếng thì đã bị
Viên Vũ Trinh cướp lời.
“Chuyện là Lạt Bảo thích… Lạc Lạc nhà chúng
ta đó. Chị ấy đã gửi cho… Kẹp Tóc thư khiêu chiến rồi!” Viên Vũ Trinh vừa ăn vừa
nói chữ được chữ mất. “Ô~~~~” Trần Quan Tuệ bật ra câu cảm thán, sau đó nhìn
qua Tử Hiên đang chậm rãi cắn miếng bánh quy mà hỏi: “Lạc Lạc, em thấy sao?”
Từ Tử Hiên bối rối nhìn Trần Quan Tuệ. “Lạc Lạc thấy Lạt Bảo như
thế nào?” Trần Tư ngồi xếp bằng trên giường hỏi Tử Hiên.
“Cùm cụp!” Từ Tử Hiên vừa chậm rãi
cắn miếng bánh quy giòn rụm vừa suy nghĩ về câu hỏi của Trần Tư,
cuối cùng mới đáp “Là một bé gái đáng yêu.” “Vậy sao?” Còn tưởng
Từ Tử Hiên sẽ phát biểu một câu gây chấn động dư luận, Viên Vũ Trinh
thất vọng ra mặt.
“'Vậy sao' nghĩa là sao? Lạt Bảo đáng
yêu thật mà!” Từ Tử Hiên nhớ lại cảnh Vạn Lệ Na bỗng dưng nhào
vào lòng mình rồi đứng trong đó cười khúc khích trông rất vui vẻ.
Vạn Lệ Na đáng yêu, phải, thật sự rất đáng yêu. Tử Hiên gật đầu
khẳng định.
Nói chuyện được thêm một lúc thì Từ Tử Hiên bắt đầu
buồn ngủ. Cứ hễ buồn ngủ là cô sẽ thấy mệt mỏi, bẩm sinh đã như
vậy rồi. Đột nhiên tay Từ Tử Hiên bị ai ôm lấy, cô nhìn sang người bên
cạnh, Trần Quan Tuệ dịu dàng mỉm cười lôi cô đứng dậy rồi nói với
Trần Tư và Viên Vũ Trinh: “Lạc Lạc có vẻ hơi mệt, chị đưa em ấy về phòng cái đã.”
Tử Hiên bị Trần Quan Tuệ lôi về phòng mình.
“Này, Lạc Lạc.” Trần Quan Tuệ ngồi bên mép giường đối
diện với Tử Hiên, nhẹ nhàng hỏi. “Em có thích Lạt Bảo không?” “Thích
chứ. Chị ấy đáng yêu như vậy sao lại không thích cho được?” Từ Tử
Hiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Trần Quan
Tuệ, cảm giác như bị hút vào trong đó. “Chị còn nghĩ người Lạc Lạc
thích là chị cơ đấy.” Trần Quan Tuệ mỉm cười, nhưng Tử Hiên đọc không
được cảm xúc của cô qua nụ cười ấy.
“Chỉ là trông như thế thôi.” Từ Tử Hiên mỉm cười, cô đứng
dậy kéo Trần Quan Tuệ vào lòng, cô im lặng ôm siết Quan Tuệ hồi lâu
rồi mới lên tiếng: “Tiểu Ngải và huấn luyện viên phải hạnh phúc
nha.” “Ừ.” Trần Quan Tuệ cũng ôm lấy Từ Tử Hiên, cô tựa vào người Tử
Hiên. “Lạc Lạc cũng thế nhé.” Xem ra cô lo lắng hơi thừa rồi.
Từ Tử Hiên cứ nghĩ Trần Quan Tuệ không biết cô thích chị
ấy, hoá ra là đã biết cả rồi.
Số lần Vạn Lệ
Na đến tìm Từ Tử Hiên tăng đột biến, đến mức cả hai team đều biết.
Chuyện này làm cho bạn cùng phòng của cô là Lí Nghệ Đồng khóc lóc bảo cô bạc tình
bạc nghĩa. Vạn Lệ Na đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, cô bảo Lí Nghệ
Đồng đi tìm người khác đi. Lúc này Lí Nghệ Đồng gửi sang cái ảnh cô
đang há mồm trợn mắt.
Vạn Lệ Na đưa
Từ Tử Hiên đi ăn. Cô phát hiện ra gần đây tâm trạng Từ Tử Hiên không
được ổn cho lắm, nhưng khi cô hỏi thì Tử Hiên chỉ đáp gọn “Em không
sao.”. Điều này khiến Vạn Lệ Na tức giận nhưng không thể làm gì
được. Cô đi thẳng đến buổi công diễn của team S, nhưng Từ Tử Hiên đã
mất tích, cho dù cô có cố gắng liên lạc kiểu gì cũng không được.
Vạn Lệ Na đến hỏi thì nhận được câu trả lời là Tử Hiên đi về nhà.
Từ Tử Hiên đi vội vàng như thế mà lại không thèm báo với Vạn Lệ Na
câu nào cả.
“Lí Nghệ Đồng,
chị có biết Lạc Lạc bị gì không?” Gọi điện thoại cho Tử Hiên mãi
không được, Vạn Lệ Na mới nằm lăn lộn trên giường hỏi Lí Nghệ Đồng.
“Về nhà đó mà.” Lí Nghệ Đồng bĩu môi, “Lạt Bảo à, đâu phải là em
không biết đâu?” “Thôi đi! Hai người bọn chị không phải là thân lắm hả?
Chị nhất định là biết được Lạc Lạc đang gặp phải chuyện gì, đúng
không?” Vạn Lệ Na tóm lấy Lí Nghệ Đồng đang nằm ôm Ipad trên giường,
lo lắng hỏi han tình hình. Lí Nghệ Đồng và Từ Tử Hiên là bạn tốt
của nhau, không có chuyện gì là không nói cho nhau biết, Lí Nghệ Đồng
nhất định biết lí do dạo gần đây Tử Hiên trở nên tiều tuỵ.
“Trên weibo của
Tử Hiên,” Lí Nghệ Đồng nhíu mày thở dài, “Lạt Bảo à, tuyết đầu
mùa đã ngừng rơi rồi.”
Tuyết đầu mùa
ngừng rơi, là vậy sao.
“Chờ cho em ấy
suy nghĩ thong suốt đi.” Lí Nghệ Đồng nhìn vào khuôn mặt lo lắng của
Vạn Lệ Na. “Tử Hiên là một người như vậy đó.”
Từ Tử Hiên
chính là một người vô cùng mạnh mẽ quật cường. Người như thế, ban
ngày tỏ ra mạnh mẽ là thế nhưng đêm về thì lại vô cùng bi thương.
Vạn Lệ Na siết chặt nắm
tay, cô còn nhớ khoảnh khắc Từ Tử Hiên giúp cô chỉnh lại khăn quàng
cổ, cả lúc em ấy đứng chắn đường cho cô ở chỗ đông người, thế mà
khi tâm trạng không vui thì lại miễn cưỡng bảo “Em không sao.”. Em ấy
rõ ràng là người dịu dàng thế kia… Cô không cam lòng, nói thế nào
cũng không cam tâm, ước gì cô có thể nói chuyện với em ấy.
Mãi cả tuần sau thì
người mất tích mới trở về, mất tích tổng cộng 13 ngày, cuối cùng Vạn Lệ Na
cũng được nhìn thấy Từ Tử Hiên. Tử Hiên khoác trên mình chiếc áo
khoác xám trở về giữa tiết trời lạnh rét, mang theo bộ mặt bình
thản và biểu cảm lạnh lẽo như tảng băng, cô tươi cười nhìn Vạn Lệ Na
khiến Lệ Na cảm thấy lo lắng, Từ Tử Hiên đã trưởng thành rồi.
Vạn Lệ Na không nói tiếng
nào, cô chạy ào vào lòng Tử Hiên ôm siết lấy em ấy. Từ Tử Hiên cúi
đầu nhìn mái tóc bù xù của Vạn Lệ Na, cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt
lại tóc cho cô ấy. “Xin lỗi, em làm chị lo lắng rồi.”
Từ Tử Hiên hát trên
Bilibili, Vạn Lệ Na ngồi nghe với Lí Nghệ Đồng xong liền cảm thán:
“Quả đúng là Từ Tử Hiên.” Vạn Lệ Na trầm mặc, Từ Tử Hiên đang hát
lên tiếng lòng của chính em ấy. “Ăn miếng trả miếng, hãy để bọn họ
nếm trải mùi vị của sự tuyệt vọng.”
“Ngày mai có buổi diễn
đặc biệt mừng Giáng Sinh của team S đó.”
Buổi công diễn mừng Giáng
Sinh chấm dứt, ngay lúc Trần Tư và Trần Quan Tuệ vào trong hậu đài
thì thấy Vạn Lệ Na đang chần chừ đứng ngoài cửa, hai người lập tức
hiểu ra lí do Vạn Lệ Na đến đây. Trần Quan Tuệ kéo tay Trần Tư gật
nhẹ đầu, sau đó cả hai đi đến chỗ Vạn Lệ Na đang đứng.
“Lạt Bảo, đến tìm Lạc
Lạc hả?” Trần Quan Tuệ hỏi. “Tiểu Ngải tiền bối.” Vạn Lệ Na chào
Trần Quan Tuệ trước rồi mới đáp: “Vâng, Lạc Lạc có đến không chị?”
“Nhanh lên.” Trần Quan Tuệ mỉm cười với Vạn Lệ Na: “Tốt quá rồi, nếu
là Lạt Bảo thì Lạc Lạc có thể hạnh phúc rồi.” “Em cũng không dám
chắc, nhưng mà…một khi đã đi con đường này thì dù có chuyện gì đi
nữa em vẫn sẽ ở bên em ấy, sẽ ôm lấy em ấy và nói là em ấy vẫn
luôn còn có em ở bên cạnh.” Mắt Vạn Lệ Na ánh lên tia kiên định. “Vậy
sao.” Trần Quan Tuệ dịu dàng mỉm cười. “Lạc Lạc thật ra là người hơi
cố chấp một chút.” “Tiền bối, tất cả chúng ta từ khi bước chân vào
đây đều đã là những kẻ cố chấp rồi.” Vạn Lệ Na đáp.
“Lạt Bảo?”
“Lạc Lạc!”
Trần Quan Tuệ nhìn thấy
cảnh Vạn Lệ Na vội vàng chạy đến khi nghe thấy giọng Từ Tử Hiên thì
cảm thấy không cần phải lo lắng gì nữa, cô nghiêng đầu nhìn Trần Tư
cũng tươi cười vì đã trút được gánh nặng như cô.
“Lí Kẹp Tóc để yên cho
chị đi ra ngoài một mình vào buổi tối vậy ha.” Từ Tử Hiên đi theo
Vạn Lệ Na vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, vừa đi vừa trách Lí Nghệ
Đồng thiếu trách nhiệm. “Chị có phải là trẻ con đâu. Chị lớn rồi
mà. Có gì đâu mà em phải lo?” Vạn Lệ Na xoay người lại, giận dỗi
nhìn Từ Tử Hiên. “So với chị thì Lí Nghệ Đồng mới là giống trẻ con
nhé.”
Từ Tử Hiên giật mình,
nghĩ đến cảnh người bạn tốt của cô tỏ ra trẻ con chắc trông buồn
cười lắm. “Lạt Bảo, chị vất vả rồi.” “Chị nói mà, hơn nữa chị lại
còn lớn hơn em một tuổi nữa đó.” Vạn Lệ Na vừa nói vừa cân nhắc xem
nên mua món nào.
“Ngày mai là stage sinh
nhật của Lí Nghệ Đồng, em có đến không?” Vạn Lệ Na hỏi.
“Có chứ. Có tiệc buffet
thì sao em lại không đi được chứ. Em sẽ ngồi trên khán đài xem stage.”
Từ Tử Hiên cười nịnh nhìn Vạn Lệ Na, tay cầm hộ túi đồ cho cô ấy. Nhưng
cô không ngờ những lời này của cô lại…
Trong stage sinh nhật của
chính mình, Lí Nghệ Đồng bị hội chị em bạn dì bóc phốt. Khi Vạn
Lệ Na và Cung Thi Kì đọc thư chúc mừng xong thì khán giả đồng loạt
gọi tên Từ Tử Hiên, ngay lúc đó, Vạn Lệ Na nhìn lên phía khán đài
vẫy vẫy tay rồi hô to: “Lạc Lạc chị yêu em!”
“Cái ngày gì vậy trờiiii?!”
Kết thúc buổi diễn, Lí Nghệ Đồng đứng tựa vào vai Từ Tử Hiên lên
án đồng đội bắt nạt cô, Từ Tử Hiên chưa kịp nói câu an ủi nào thì
Lí Nghệ Đồng đã bị Lục Đình lôi đi ăn mừng sinh nhật, sau đó thì
vứt Lí Nghệ Đồng cho Hoàng Đình Đình, Lí Nghệ Đồng trước hết phải
tìm cách giải thích với đội phó nhà cô cái đã.
“Chị không đi à?” Từ Tử
Hiên đến phòng thay đồ, thấy chỉ còn mỗi Vạn Lệ Na thì thắc mắc.
Vạn Lệ Na ấp úng: “Lạc Lạc này…” Từ Tử Hiên nhíu mày chờ Vạn Lệ
Na kết thúc câu.
“Lạc Lạc, chị thích em!”
Vạn Lệ Na hít một hơi thật sâu rồi mới nói.
“Thích hả? Không phải là
chị nói chị yêu em à?” Tử Hiên nghiêng đầu thắc mắc, rõ ràng là lúc
nãy Vạn Lệ Na còn bảo yêu cô trên sân khấu cơ mà. Nhìn dáng vẻ vừa
hồi hộp vừa kiên quyết của Vạn Lệ Na, Từ Tử Hiên dám chắc cô gái
này đang rất thật lòng.
“Chữ ‘yêu’ đối với chúng
ta hiện giờ có hơi nghiêm trọng quá, cho nên chị dùng chữ ‘thích’, hai chúng ta sẽ bắt đầu từ đây.” Vạn Lệ Na ngẩng đầu lên, cô không để ý đến phản ứng của Từ Tử Hiên mà chồm lên hôn môi em ấy. Hai đôi môi mềm
mại tiếp xúc với nhau, trái tim sắt đá của Từ Tử Hiên như tan chảy. Tử
Tử Hiên nắm lấy tay Vạn Lệ Na cho vào túi áo khoác của mình: “Bên
ngoài đang lạnh lắm đấy.”
Vạn Lệ Na định lấy tay ra
thì bị Từ Tử Hiên đan chặt tay lại: “Xem ra mùa đông này không còn
lạnh nữa rồi.”
Nếu được ở bên chị thì
mùa đông có lạnh mấy em cũng cảm thấy ấm áp.
-------------------------------
THE END.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét