Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

[ONESHOT] Dịu dàng hồi đáp (Lạc Na)

DỊU DÀNG HỒI ĐÁP


Author: Mạc Tử Hống
Pairing: Lạc Na (Từ Tử Hiên x Vạn Lệ Na)

Vẫn là fic dịch chùa thôi...





------------------------------------------

Tiếng chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, tôi biết, là em đã trở về.

Em là một nhà khoa học tài ba, mà tôi, là do một tay em chế tạo ra.

Em tên Từ Tử Hiên, sinh năm 1999*.

Sau khi tạo ra tôi, em đặt cho tôi một cái tên, chính là Vạn Lệ Na.

Năm 2020, tôi trở thành thí nghiệm tạo ra con người đầu tiên của em.

Em chỉ là một cô gái 21 tuổi, nhưng lại là nhà khoa học hàng đầu thế giới.

Tôi cực kì ghét em, vì mỗi khi em ngủ đều gọi tên cô ta.

Vì sao tên tôi và cô ta lại giống nhau như vậy.

Tôi không hiểu, vì sao tên của hai chúng tôi lại giống nhau như thế. Nhưng vì vẫn chưa thấy được người kia bao giờ, nên tôi vẫn cách nào không hiểu được.

Đầu năm 2020, tôi chỉ mới là một đống máy móc lạnh lẽo, không khác gì một mớ sắt vụn.

Ngày 24/10/2020, tôi được chế tạo thành công, nhưng vì chưa hoàn thiện lắm nên tôi chỉ có thể ở trong phòng thí nghiệm, không thể cử động, chỉ có thể im lặng ngủ thật say.

Ngày 23/5/2021, lần đầu tiên trong đời tôi được đi ra khỏi phòng thí nghiệm, trở nên nổi tiếng khắp thế giới. Em bật cười một cách thoải mái, nhưng tôi không hiểu cười là cái gì, tôi vẫn cứ như cũ, nghiêm mặt nhìn em. Mặc dù tôi đã được hoàn thiện rồi, nhưng vẫn không được bước chân ra ngoài kia.

Em nói, "Em chế tạo ra chị là vì muốn chị ở bên cạnh em cả đời."

Cuối 2021, tôi đã có thể biểu lộ được cảm xúc và chính thức sống cùng với em.

Phần lớn thời gian chúng tôi phải ở lại cái nơi mà tôi cực kì căm ghét này.

Tôi gọi em là chủ nhân, nhưng em lại bắt tôi phải gọi em là Lạc Lạc. Thật khó hiểu.

Em nói cho tôi biết, tôi và cô ta rất giống nhau.

Tôi không biết cô ta, và cũng không hề phát hiện ra cảm xúc của mình đang dần thay đổi.

Em cho phép tôi ngủ cùng em, tôi thức trắng cả đêm. Khi em ngủ, trên mặt em không hề có nét nghiêm nghị như lúc bình thường, là do cô gái trông giống tôi kia sao? Tôi ôm lấy dấu hỏi to đùng đó nằm gọn trong lòng, ngẩng đầu lên ngắm nghía khuôn mặt của em khi đang ngủ.

Tôi muốn dẹp đi nỗi căm ghét mà tôi dành cho em.

Em vẫn hay gọi tôi là Na Na, tôi cũng nghe theo ý em.

Nhiều đêm liền, tôi thấy em bật khóc khi đang ngủ, miệng gọi tên người con gái kia.

Tôi không hiểu, cũng không có phản ứng gì.

Em cố gắng biến cơ thể máy móc của tôi thành xương cốt như người thật. Em nói em muốn biến tôi thành một con người thực thụ.

Tôi không hề muốn truyền dịch để sáp nhập cơ thể, nhưng lại dao động chỉ vì một câu nói của em.

"Chị yên tâm, không sao đâu."

Tôi bình tĩnh lại. Tôi đã từng trải qua hai năm trời như thế này rồi mà.

Ngày 14/2/2023, tôi trở thành người nhân tạo đầu tiên trên thế giới, và em trở thành nhà khoa học hàng đầu thế giới.

Năm 2024, em 25 tuổi, em nói với tôi rằng tôi lớn hơn em một tuổi.

Tôi đã quen với thế giới này, cũng quen với cả cuộc sống như thế này. Tôi cũng đã phân biệt được giữa tốt và xấu.

Điều duy nhất mà đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được chính là tình cảm mà tôi dành cho em.

Tôi ghét em, nhưng lại không cách nào bỏ em được.

Em nói, "Em không coi chị là thế thân của chị ấy, chỉ là em rất thích chị."

Tôi thường nhân lúc rảnh rỗi ngồi trầm tư suy nghĩ, em thật sự không coi tôi là thế thân, vậy sao lại gọi tôi là Vạn Lệ Na?

Cô ấy đã ra đi nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn không thể buông tay được, chắc là thế.

Năm 2025, tôi phát hiện ra tôi thích em.

Có lẽ tôi không thể nào rời xa em được, có lẽ còn có lí do khác.

Em bỏ hết mọi công việc liên quan tới khoa học, khiến tôi hoang mang vô cùng.

Em nói, "Em muốn ở bên chị."

Lòng tôi chợt dao động. Tôi bị sự dịu dàng của em làm cho mụ mị hết đầu óc rồi.

Một ngày nọ, tôi vô tình thấy em đi vào cái nơi tràn ngập vật dụng thí nghiệm mà tôi hằng căm ghét kia.

Em cầm cuốn album trong tay. Thật chói mắt.

Em nói,

"Na Na, chị ổn chứ? Em thích chị, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng chị ấy, chị có tha thứ cho em không?"

Em ngồi xuống. Cô gái trong album mỉm cười dịu dàng biết bao. Nụ cười ấy giống hệt như tôi.

Suốt đêm hôm đó, em giam mình trong phòng thí nghiệm, còn tôi thì mất ngủ cả đêm.

Từ Tử Hiên,

Tôi vốn chỉ là một đống kim loại vô tri vô giác do chính tay em chế tạo ra, cho em tôi rất thích em.

Em kể cho tôi nghe chuyện của Đới Manh và Mạc Hàn. Tôi thật sự ngưỡng mộ bọn họ. Lòng tôi rối như tơ vò.

Chúng ta có thể nào giống hai người họ không?

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích em.

Em thích tôi hay cô gái kia là tuỳ em.

Từ Tử Hiên, chủ nhân của tôi, tôi chỉ có thể thích mỗi em thôi.

Lời nói hôm đó của em có phải là thật không? Tôi có thể tin tưởng em không?

Sáng sớm hôm sau em trở về nhà, tiếng chuông gió vang lên, tôi lập tức chạy ra đón.

Em bỗng dưng ôm chầm lấy tôi.

Em vừa khóc vừa cười mà nói với tôi.

"Vạn Lệ Na, em thích chị."

Tôi ôm đáp lại em. Thầm ghi nhớ khoảnh khắc này.

Từ Tử Hiên, tôi cũng thích em.

Đêm nay em không có ở nhà. Em đang đi công tác.

Ngày thứ ba trôi qua.

Tiếng chuông gió lại vang lên khe khẽ. Em đã về.

Tôi cảm nhận được tiếng tim đập rộn ràng.

Tôi mở cửa ra, em nở nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

"Mừng em trở về nhà."


--------------------------------- THE END --------------------------------

*Tử Hiên sinh năm 1998, cái này có thể là do tác giả nhớ lộn năm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét