Nghe nói Triệu Tiểu Đường muốn đánh người, rốt cuộc chính là Ngu Thư Hân?
Tác giả: 橘子zia
Editor: Nestle Milo
Comeback với 1 cái fic dịch chùa vì không biết xin permission bên Lofter như nào =)))
Link blog cho các bạn theo dõi moment đôi trẻ: https://www.facebook.com/demtiendimuakeongot/
---------------------
01.
"Tiểu Đường, vụ kia Đoạn Tiểu Vi rõ là đáng ghét thật. Biết cậu thích team Mang Chủng mà lại kéo cậu vào Renai Circulation". Ngu Thư Hân ngồi khoanh chân trên giường Triệu Tử Đường, cong môi lên bất mãn.
"Cậu cũng phiền thật đó. Bản thân có giường thì không chịu ngồi, tối ngày qua giường tôi kiếm chuyện." Triệu Tiểu Đường cười, đưa cho Ngu Thư Hân một bịch bánh quy thì Thư Hân liền tạo dấu trái tim đáp lại cô, "Thôi đi, đừng ra vẻ đáng thương. Tôi biết cậu muốn ăn gì."
"Nhưng mà Tiểu Đường nè, cậu đừng phủ nhận điều tớ vừa nói. Không phải cậu cũng nói không lên lời lúc cậu ta kéo cậu khỏi bài Mang Chủng sao?" Ngu Thư Hân lẩm bẩm, miệng đầy bánh quy.
"Cậu ăn chậm lại dùm. Không có ai giành đâu." Triệu Tiểu Đường mở cốc nước trên giường, nhấp trước một ngụm để xem nhiệt độ, rồi đưa lại cho Ngu Thư Hân sau khi xác nhận thấy độ nóng thích hợp. "Tôi cũng hơi lặng người xíu, nhưng mà làm gì được. Quy định là vậy rồi."
Ngu Thư Hân vất vả nuốt miếng bánh. "Phải. Nhưng mà không phải Lisa lão sư vẫn khen cậu cười rất đẹp đó sao? Đừng lo Tiểu Đường, vẫn sẽ có người chọn cậu dù là ở đâu đi nữa!"
Nói rồi, cô lại lấy thêm bánh đút thẳng vào miệng: "Tớ cũng muốn được Lisa lão sư khen như vậy. Cậu như vậy là rất may mắn đó Tiểu Đường. Tớ nói cho cậu biết, tương lai nếu tớ gặp người nào khác, tớ nhất định sẽ giới thiệu cho họ chọn cậu!"
Sau đó hướng về phía Triệu Tiểu Đường làm dấu hình trái tim "Triệu Tiểu Đường, Triệu Tiểu Đường, cố lên!"
"Con nhỏ này!" Cô thốt lên, giả vờ tức giận đánh đối phương, Ngu Thư Hân tránh sang trái và cười, bước 3 bước lên giường tầng trên, "Thật mà. Tớ đã chọn cậu rồi không phải sao? Cậu nên vui vì có một người xinh đẹp như vậy đã chọn cậu."
"Phải rồi tiểu yêu tinh, tôi vinh dự lắm đây". Triệu Tiểu Đường cậy tay chân dài định vươn tay thò lên giường trên của Ngu Thư Hân.
"Triệu Tiểu Đường! Ngu Thư Hân! Hai người yên lặng chút được không! Bây giờ là khuya rồi đó!" Khổng Tuyết Nhi nhịn cả nửa ngày vẫn không thấy 2 kẻ kia có chút ý định giữ im lặng nào. Nếu cô không ngăn lại chắc định tranh cãi đến nửa đêm, đến lúc đó đừng ai mong ngủ nổi. Cô cũng đành phải đóng vai kẻ phản diện mà lên tiếng thôi.
"Tuyết Nhi dữ quá đi..." Ngu Thư Hân không biết từ lúc nào đã quay lại giường của Triệu Tiểu Đường, nằm chiếm đến phân nửa mà tỏ vẻ oan ức, ôm gối khóc lóc kể lể.
"Cậu xong chưa? Mau đi ngủ đi, còn ở đó nói leo." Triệu Tử Đường cười mắng, Ngu Thư Hân bĩu môi, kéo chiếc chăn Triệu Tiểu Đường mới từ trên trải xuống giường, xoay người vào đối diện tường, nhắm hai mắt lại.
Triệu Tiểu Đường đi ra tắt đèn, lúc quay trở lại giường đã thấy Ngu Thư Hân ngủ mất rồi.
Vào giờ sinh hoạt thì tăng động quá đỗi so với mọi người, tới lúc ngủ cũng phải ngủ nhanh hơn người ta.
Cô tiểu thư này ngủ cũng không chịu yên. Triệu Tiểu Đường nhiều lần bị chân của Ngu Thư Hân đè ngang bụng làm tỉnh giấc, hoặc bị tay của Ngu Thư Hân ép chặt trước ngực đến nỗi không dậy nổi. Mà tính ra thì cậu ta cũng chỉ vừa ngủ thôi, thế nhưng chăn trên người đã bị đá ngay sang một bên. Triệu Tiểu Đường thở dài, đắp kín chăn lại cho Thư Hân rồi tiện kẹp góc chăn lại để tránh bị lạnh ngực và lưng rồi cảm lạnh.
Cho tới khi Triệu Tiểu Đường cuộn tròn trong chăn, phòng ký túc chỉ còn tiếng thở khe khẽ, và... tiếng ngáy của Ngu Thư Hân.
Triệu Tiểu Đường lôi tai nghe ra gắn vào tai, xoay người nhắm mắt lại.
----------------
02.
Ngày hôm sau khi Ngu Thư Hân thức dậy, Khổng Tuyết Nhi đã ngồi sẵn trên bàn trang điểm, Kim Cát Nhã cũng đã rửa mặt xong xuôi. Triệu Tiểu Đường thậm chí còn đi mua đồ ăn sáng về luôn rồi.
"Tuyết Nhi, cậu hâm lại trứng gà đi" - Triệu Tiểu Đường cầm 4 cái trứng gà ném sang cho Khổng Tuyết Nhi đang bận ngồi vẽ lông mày. Khổng Tuyết Nhi nửa lo lông mày vẽ không đẹp, nửa thì lo trứng rơi xuống đất nếu không kịp phản ứng, lại còn gặp tên kia ném trứng trực tiếp về phía tay cô, làm bút kẻ mày không may gãy mất. Khổng Tuyết Nhi lườm Triệu Tiểu Đường một cái. Cũng may cô kịp vươn tay đón lấy nên trứng gà rơi xuống đùi, nhưng suýt nữa thì ngã.
Triệu Tiểu Đường ái ngại nhìn Khổng Tuyết Nhi rồi bước tới giường tóm lấy Ngu Thư Hân vẫn chưa tỉnh ngủ. "Ngu Thư Hân, dậy mau."
"Dậy cái gì. Đừng làm phiền tôi!" Triệu Tiểu Đường thấy tối hôm qua ai đó còn ngủ sớm hơn cả mình, bây giờ động vào không chịu dậy mà còn gắt gỏng với cô?
"Nếu cậu không dậy bây giờ, chút nữa không đủ nhan sắc mà gặp Lisa lão sư đâu". Triệu Tiểu Đường không còn cách nào phải lôi Lisa lão sư ra.
Không ngoài dự đoán, Ngu Thư Hân mở choàng mắt, xốc chăn lên nhảy xuống giường, nhìn qua không có vẻ gì là người vừa mới tỉnh ngủ.
Quả nhiên....
Triệu Tiểu Đường nhìn bộ dạng vội vàng trang điểm của Ngu Thư Hân mà buồn cười, cúi người ôm mấy cái chăn không thuộc về giường của cô mà bỏ lại lên giường trên, tiện gấp lại chăn gối luôn.
"Tiểu Đường, Cát Nhã, Thư Hân, tới đây ăn đi. Trứng gà được rồi" Khổng Tuyết Nhi đem trứng gà đã hâm nóng mà Tiểu Đường mua để ăn sáng ra, đặt trên bàn.
"Tuyết Nhi, giúp tớ, giúp tớ bóc trứng gà" Ngu Thư Hân vẫn còn đang mơ hồ, trước khi ăn trứng đứng đánh răng?
Ai ngờ bên này Triệu Tiểu Đường nghe như vậy lại thấy không vui, trước khi Tuyết Nhi lấy thêm trứng từ nồi hấp, liền bóc quả của mình bỏ vào bát Ngu Thư Hân.
Khổng Tuyết Nhi: Triệu Tiểu Đường, cậu định đổi tên với tôi hả? Tên cậu là Triệu Tuyết Nhi hay tên tôi là Khổng Tiểu Đường?
Sau khi đánh răng xong, Ngu Thư Hân vui vẻ khi nhìn trứng gà trong bát, hướng về phía Tuyết Nhi làm mặt hôn: "Tuyết Nhi à! Tớ yêu cậu!"
Khổng Tuyết Nhi nhìn nhìn phía Triệu Tử Đường vừa đập đũa xuống, trứng gà mới bóc một nửa vứt trong bát, bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.
Ngu Thư Hân nhìn cánh cửa Triệu Tiểu Đường vừa đóng, vẻ mặt băn khoăn "Tiểu Đường tức gì hở?"
Không Tuyết Nhi bóp trán, rồi chầm chậm bóc trứng: "Trứng lúc này không phải mình bóc, mà là Tiểu Đường."
Ngu Thư Hân nhìn như dấu chấm hỏi to đùng trên mặt "Chuyện này có gì mà căng?"
Khổng Tuyết Nhi ăn một miếng trứng, nhún vai.
Ngu Thư Hân càng ăn trứng càng nghĩ càng băn khoăn, phun miếng vỏ trứng chưa được bóc ra. Cửa phòng kí túc xá lại một lần nữa đóng mạnh.
Kim Cát Nhã từ giường phía trên ngó xuống nói với Khổng Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, cậu đi nói bên sản xuất đi gia cố cánh cửa này chắc một chút. Chứ không có ngày bị hai người kia đập hư mất."
Khổng Tuyết Nhi: Sao mấy người không tự làm đi. Nhờ tôi hoài vậy!
-------------
03.
Ngu Thư Hân tìm được Triệu Tiểu Đường khi nàng đang đứng tại cửa hàng tiện lợi.
Từ xa Ngu Thư Hân liền gào muốn hết cả họng "TRIỆU TIỂU ĐƯỜNG!"
Triệu Tiểu Đường quay đầu ngó thấy Ngu Thư Hân đang chạy về phía mình thì đi ra ngoài cửa hàng và bước về phía cậu ta.
"Cậu nói xem cậu làm gì cái cửa, muốn đau cửa luôn á." Ngu Thư Hân chạy đến trước mặt Triệu Tiểu Đường, không còn tức giận thở gấp nữa và bắt đầu làm nũng.
"Không phải cậu nói chỉ làm động tác đó với mình tôi thôi sao?" Triệu Tiểu Đường bất mãn trước sự tức giận của Ngu Thư Hân.
"Ủa động tác gì?" Cũng không biết là cậu ta thật sự đã quên hay là đang đùa, Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân đang mang bộ mặt không nhớ là mình rốt cuộc đã làm gì.
"Chính là cái này này" Nói rồi Triệu Tiểu Đường ôm lấy đầu của Ngu Thư Hân, miệng chu lên như muốn hôn một cái.
"Tưởng là gì, thật là... Tiểu Đường, để bà đây hôn cậu một cái". Ngu Thư Hân dở khóc dở cười ôm lấy cánh tay Triệu Tiểu Đường, chu mỏ hôn lên mặt Triệu Tiểu Đường.
Gió khẽ thổi qua ngọn cây, thời tiết tháng 3 vẫn còn chút lạnh. Triệu Tiểu Đường cảm thấy trên mặt một cảm giác rất mềm mại, bỗng kéo chặt áo lại.
Nổi da gà lần này nhất định không phải là vì lạnh.
Ngu Thư Hân vô cùng hưng phấn nhìn Triệu Tiểu Đường vẫn còn nguyên dấu son trên má. Cô kéo tay Triệu Tiểu Đường và hướng về kí túc xá.
"Đi về ăn tiếp!"
"Hứa với tôi sau này không được làm vậy với ai khác."
"Được. Tớ hứa!"
Quảng Châu Tháng Ba, xuân về hoa nở, không có lá rụng, chỉ tràn ngập màu xanh.
The End.
đáng yêu quá. cảm ơn chủ blog này nhee
Trả lờiXóa:3 truyện hay lắm, cảm ơn đã sáng tác.
Trả lờiXóa