Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

[Đại Ngu Hải Đường] Chân ái tuyệt nhất! - Chương 2



[Đại Ngu Hải Đường] Chân ái tuyệt nhất! - Chương 2

Thanh xuân vườn trường để ảnh này mới chuẩn hihi 

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang đứng



  • Tác giả: SKH.
  • Editor: Nestle Milo
  • Thể loại: Thanh xuân vườn trường
  • Khoảng: 8k chữ (theo tiếng Trung)
  • Hay còn có tên “Quá trình theo đuổi vợ của Triệu Tiểu Đường


Link chương 1



Chương 2

Nếu như đã xác định là mình thích, Triệu Tiểu Đường dĩ nhiên sẽ chọn chủ động tấn công.



Bao gồm và cả giới hạn tại bữa sáng. Dù sao vẫn là có chút khó khăn.

Nàng biết Ngu Thư hân thích uống sữa đậu nành ở một cửa hàng bánh bao, nhưng do không tiện đường đến trường, Ngu Thư Hân vẫn là muốn mà không thể thành.

Vì vậy Triệu Tiểu Đường mỗi sáng sớm đều đi đường vòng, mua sữa đậu cho Ngu Thư Hân, hơn nữa còn mỗi ngày thêm vào một ít bánh bao, sủi cảo các loại.

Ngày đầu nhận được bữa sáng, Ngu Thư Hân vui đến hét cho cả lớp biết: ""Ông t...r...ờ...i...! Là ai cho tôi bữa sáng, còn có sữa đậu nành tôi thích nhất nữa!"

Đằng sau, Ngu Thư Hân nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn, nhất định có người muốn theo đuổi mình rồi, nàng muốn chuẩn bị cho bản thân lúc nào cũng phải sẵn sàng hoàn hảo.
Ngu Thư Hân vui vẻ ngao ô o o o ngao ô o o o miệng lớn nuốt bánh bao, và tiếng hút sữa đậu vang dội biểu đạt tâm tình thật tốt.

Rồi đến ngày hôm sau, ngày thứ 3, thứ 4, suốt cả tuần cũng không phải là hoạt động từ thiện phát bữa sáng ấm áp miễn phí. Về mặt lý thuyết, người đáng lẽ phải xuất hiện rồi.

Ngu Thư Hân một buổi sáng quyết định truy xét, vì vậy nàng tới ép cung nam sinh ngồi đằng sau chịu trách nhiệm mở cửa lớp xem ai là người cho nàng bữa sáng.

Nam sinh cực lực lắc đầu, hắn sao dám nói. Vừa nghĩ tới mỗi sáng Triệu Tiểu Đường nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh sau khi đặt bữa sáng, mỗi chữ mỗi câu "Không được nói cho cô ấy" như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn, liền một hồi rùng mình.

"Cậu không nói thì thôi" Ngu Thư Hân nhanh chóng vùi đầu hút sữa tỏ vẻ không vui.



Bữa sáng hôm nay là sữa đậu nành Ngu Thư hân thích thêm ít xíu mại.

Triệu Tiểu Đường vui vẻ đặt túi xách lên bàn Ngu Thư Hân, đang chuẩn bị theo lệ cũ nhắc nhở nam sinh ngồi sau, ai ngờ đột nhiên phía dưới phòng học xuất hiện một ánh mắt âm u.

Ngu Thư Hân is watching you.

"Triệu Tiểu Đường, nói xem, tôi rốt cuộc là đắc tội gì với cậu? Ừ thì tôi biết là tôi vẫn luôn đắc tội với cậu, nhưng cậu không cần thiết phải dùng đến cách này. Cậu có biết là tôi thấy sợ lắm không?"

Bắt đầu từ sáng sớm, cho tới sau giờ học Ngu Thư Hân vẫn là niệm lốp bốp bên tai Triệu Tiểu Đường.

"Cậu vì cái gì mà lại mua bữa sáng cho tôi, cậu phải cho tôi lý do đi?"

Cuối cùng nghe cho tới trưa, tâm tính cũng đang không tốt lắm, Triệu Tiểu Đường lạnh lùng nói một câu

"Tôi thích cậu có tính không."

".. Ơ"

Nói xong Triệu Tiểu Đường cũng thấy ngẩn cả người, lời tỏ tình này có vẻ không ổn rồi.

Bữa sáng của Triệu Tiểu Đường vẫn như cũ, nhưng nàng có thể thấy Ngu Thư Hân ngồi đấu tranh nội tâm hàng sáng để cắm ống hút uống sữa đậu, còn đồ ăn khác thì chia hết vào miệng bạn ngồi cùng bàn.

Nàng cũng biết Ngu Thư Hân gần đây tránh nàng.

Cho dù bình thường thì cả hai cũng không có trao đổi gì, nhưng cũng không thể đến mức khi phát bài tập về nhà, Ngu Thư Hân là lớp trưởng cũng không tự mình phát đến cho nàng.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy rất khó chịu, sau ngày ấy nàng không bình tĩnh một chút. Kì thật thêu dệt nên vô cớ một câu "Giúp người khác tặng cho cậu" cũng rất đơn giản, thế nhưng lại là câu tôi thích cậu từ chính miệng mình chạy ra. Cảm giác thích nàng ta như kiểu nước có ga khi mở bong bóng không ngừng dao động vậy.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy phải tìm Ngu Thư Hân nói chuyện.

Điện thoại Ngu Thư Hân không kịp chuyển qua chế độ rung trong ngăn bàn vang lên 2 tiếng, làm chấn động không gian yên tĩnh của lớp tự học buổi tối, đến Ngu Thư Hân cũng không dám mở miệng ra nói chuyện riêng.

Giáo viên trên bục ngẩng đầu lên quét một lượt, Ngu Thư Hân sợ hãi vội vàng cúi đầu.

Là tin nhắn từ Triệu Tiểu Đường - Sau khi tan học lớp tự học thì đừng về vội, có chuyện cần nói với cậu.

Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Tiểu Đường đang duỗi ra trên bàn học nghiêm túc làm bài, ai có thể nhìn ra con người này thực ra vừa lén lút gửi tin nhắn điện thoại vài giây trước. Nếu ánh mắt có thể giết người, Triệu Tiểu Đường đã có thể bị Ngu Thư Hân đồ sát hàng trăm lần rồi.

Ngu Thư Hân trả lời Triệu Tiểu Đường một câu "Được"

Thực ra chính nàng cũng muốn nghe được lời giải thích hợp lý, nếu như không phải vì lời thích khó hiểu của Triệu Tiểu Đường mà để trong lòng, nàng cũng sẽ không trốn tránh Tiểu Đường như vậy.

"Mấy cậu đi trước đi, chút nữa tôi sẽ khóa cửa tắt đèn cho"

Triệu Tiểu Đường đuổi hết 2 người cuối cùng trong phòng học, lúc này mới đi đến chỗ ngồi trước mặt Ngu Thư Hân đang giả vờ làm bài. Kéo ghế trước ra và ngồi xuống.

Triệu Tiểu Đường biết Ngu Thư hân cố tình không để ý đến mình, nàng ta cắn bút tựa như có chút khó khăn trước một bài toán đơn giản.

"Không biết câu này hả? Để tôi chỉ cho cậu." Triệu Tiểu Đường kéo lấy tờ giấy của Ngu Thư Hân, lấy theo cả cái bút còn đang tràn đầy dấu răng, bắt đầu vẽ trục tọa độ. "Này với loại bài này cậu có thể..."

"Tôi tuy học kém toán nhưng mà bài đơn giản như vậy vẫn có thể làm được" Lời còn chưa nói hết, giấy bút đã bị Ngu Thư Hân đỏ mặt giành lại.

"Vậy sao?" Triệu Tiểu Đường nhướn lông mày "Vậy thì cậu biết tôi đã tới mà vẫn tỏ vẻ không để ý, tôi tưởng cậu ở đây để so tài giải toán cao thấp chứ"

"Khục khục" Ngu Thư Hân hắng giọng, khép lại sách vở, nghiêm túc nói "Tôi ở đây là để chuyên cần học tập"

Thấy Ngu Thư hân vẫn có thể đùa giỡn với mình, nghĩ đến tình huống cũng không quá tệ. Triệu Tiểu Đường cảm thấy lòng nhẹ đi chút ít, nàng tưởng còn làm Ngu Thư Hân sợ. Dù sao nàng cũng không biết Ngu Thư Hân nghĩ sao về mình, thẳng ra mà nói thì nàng không biết Ngu Thư Hân có chấp nhận con gái hay không.

Tuy nhiên Triệu Tiểu Đường vẫn không hề suy chuyển, làm phòng học trong phút chốc trở nên im ắng, chỉ có đồng hồ treo tường tí tách mà báo cho Ngu Thư hân biết hiện tại đã đã muộn.

Nàng nhịn không được liền tự mình mở miệng "Cậu rốt cuộc muốn nói gì với tôi?"

Triệu Tiểu Đường ngồi đối diện Ngu Thư Hân, cách nhau 1 cái bàn, Ngu Thư Hân còn nhướn người lên trước, hiện tại khoảng cách khá gần. Triệu Tiểu Đường còn có thể thấy lông mi của Ngu Thư Hân nghếch lên.

Ánh sáng đèn huỳnh quang lan tỏa.

Tiếng động bên ngoài phòng học ngành càng gần tới tai Triệu Tiểu Đường, làm cho lòng nàng có chút không vui, nàng chậm rãi mở miệng "Ngu Thư Hân, tôi tặng cậu bữa sáng. Tôi làm vậy vì tôi thích cậu, nhưng có vẻ như làm hỏng chuyện mất rồi. Cậu bây giờ mỗi ngày như vậy trốn tránh tôi, tôi cảm thấy rất không thoải mái. Nếu cậu không thích, trong tương lai tôi sẽ không làm vậy nữa. Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu, có được không?"

Ngu Thư Hân nghe mà sững sờ, rõ ràng những chữ này nàng đều biết, vì cái gì mà khi ghép lại bây giờ lại không hiểu?

"Cậu thích tôi?"

"Đúng"

"Cậu muốn theo đuổi tôi?"

"Đúng"

"Cậu từ giờ về sau không mua cho tôi sữa đậu nành nữa?"

"Đúng.. à không, không phải là vậy, nếu như cậu muốn, có thể nói tôi mang tới cho"

Hài hước mà nói thì từ bé tới giờ, có rất ít người theo đuổi Ngu Thư Hân. Người bên cạnh ở giữa nói cho nàng biết tính cách của nàng trong mắt người khác không được ưa thích lắm, bất quá là vì nàng là tiểu công chúa nhà quyền quý mà thôi. Đôi khi tự bản thân nàng cũng nghĩ không lẽ tính cách mình bết bát đến vậy hả? Nhưng đây đều là tất cả sự chân thật của nàng. Trong quá khứ, Ngu Thư Hân có chút nghi ngờ bản thân, thậm chí nói chuyện với người khác cũng phải để ý lại giọng điệu của mình. Đối phương chỉ cần nhẹ nhàng nhíu mày, Ngu Thư hân sẽ liền rủ ánh mắt xuống để che đậy sự bối rối.

Nàng ngượng ngùng nhìn lại Triệu Tiểu Đường, thật sự không biết Triệu Tiểu Đường thích cái gì ở mình. Thế nhưng nhìn trong ánh mắt Triệu Tiểu Đường có chút bối rối, băn khoăn, làm Ngu Thư Hân nghĩ lại mình ngày xưa.

Nếu như có đứa nhỏ sợ hãi mở miệng đứng trước mặt mình với ánh mắt bất định như vậy, Ngu Thư Hân nhất định sẽ kéo nàng lại một chút.

Ma xui quỷ khiến, Ngu Thư hân giơ tay lên xoa xoa đầu Triệu Tiểu Đường

"Cậu đồng ý sao?" Đôi mắt Triệu Tiểu Đường sáng lên ngay lập tức, nàng bắt lấy tay của Ngu Thư Hân đang định rụt về, cổ tay trắng muốt bị nàng cầm lại thật chặt.

Ngu Thư Hân muốn rút tay về nhưng sức mạnh chênh lệch quá nhiều. Nàng bĩu môi, trong lòng thầm trách.

Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân hồi lâu không nói gì, tự như ngọn lửa nhỏ vừa lóe lên đã bị nước lạnh dập tắt, nàng nói: "Nếu như cậu chỉ vì muốn sữa đậu nành thì đừng miễn cưỡng bản thân"

Lời tuy nói là vậy, nhưng Triệu Tiểu Đường cũng đã chuẩn bị bản thân mỗi ngày đều sẽ cưỡng ép Ngu Thư Hân nhõng nhẽo sữa đậu nành.

Thật tình không ngờ rằng, Ngu Thư Hân nhỏ giọng thì thầm: "Tôi sẽ không trốn cậu, nhưng mà nói trước, muốn theo đuổi tôi khó lắm đấy"


Ít nhất thì cảm giác được theo đuổi thật sự không tồi, Ngu Thư Hân nghĩ. Còn những phần khác thì để nói sau đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét