Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2020

[Đại Ngu Hải Đường] Chân ái tuyệt nhất! - Chương 1



[Đại Ngu Hải Đường] Chân ái tuyệt nhất! - Chương 1

Thanh xuân vườn trường để ảnh này mới chuẩn hihi 

Trong hình ảnh có thể có: 2 người, mọi người đang đứng



  • Tác giả: SKH.
  • Editor: Nestle Milo
  • Thể loại: Thanh xuân vườn trường
  • Khoảng: 8k chữ (theo tiếng Trung)
  • Hay còn có tên “Quá trình theo đuổi vợ của Triệu Tiểu Đường






Chương 1



Hình như là thích Ngu Thư Hân rồi.

Trên đầu là tiếng quạt quay két.. két.., bên tai là tiếng ve kêu cùng với giáo viên đang thao thao bất tuyệt giảng môn Anh Văn. Lớp học trên tầng cao nhất buộc phải chấp nhận ánh nắng như thiêu đốt, ngoài cửa sổ gió cuốn lấy cái nóng của ngày hè từng đợt kéo tới.

Thời gian học bù vẫn luôn là dài và gian nan.

Triệu Tiểu Đường nằm đằng sau chồng sách chất cao như tường. Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi hướng về bên phía, phía sau. Không kiểm soát được, nàng là muốn nhìn thấy Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường cách nhau bởi nhiều người, nhưng điều này không ngăn cản được Triệu Tiểu Đường giờ phút này có thể thấy rõ ràng lúc này Ngu THư Hân đang làm gì. Nàng ta tầm mắt rủ xuống, nhìn chằm chằm vào sách Tiếng Anh đang mở trên bàn, thi thoảng lại gật gật đầu như trả lời lại bài giảng của giáo viên. Thoạt nhìn thì có vẻ như đang nghiêm túc nghe giảng. Ngu Thư Hân mà nghiêm túc nghe giảng á? Đùa sao.

Một tay thì nàng ta thì cuộn một bên sách lên, ngón trỏ bên kia thì linh hoạt dưới sách giáo khoa hoạt động. Chỗ bóng của cuốn sách thì sáng lên màn hình điện thoại. Nàng ta còn đang cố nhịn cười, chắc là vừa đọc được gì hay ho.

"Haiz." Triệu Tiểu Đường thở dài.

Cái này gọi là gì đây.

Nhắc tới kể cũng lạ, duyên phận của Triệu Tiểu Đường với Ngu Thư Hân như là có sợi chỉ kéo cả hai người lại. Ở trường học rất nhiều lần xáo trộn các lớp, hai người vẫn là luôn cùng lớp với nhau, nhưng mối quan hệ thì lại đặc biệt không hòa hợp. Triệu Tiểu Đường tưởng rằng vì tính cách không hợp, nên Ngu Thư Hân không thích mình, liền để kệ nàng ta. Nhưng đôi khi phát hiện ra trêu chọc nàng ta rất thú vị, Ngu Thư Hân cứ nghe răng trợn mắt như mèo con ở nhà, đối với Triệu Tiểu Đường mà nói là không có chút lực uy hiếp. Nhưng nàng không biết, Ngu Thư Hân đã đơn phương tuyên bố không đội trời chung với mình.

Kì thực cũng là do Triệu Tiểu Đường vô ý đụng phải chuyện này.

Lúc ấy vừa khai giảng, Triệu Tiểu Đường vô cùng không may bị cấp chủ nhiệm bắt quả tang trốn ngủ trong lớp tâm lý. Để giữ tôn ti trật tự, chủ nhiệm phạt nàng phải quét dọn khu công cộng. Mà ai ngờ khu vực đấy lại đúng là mảnh sân nhỏ phía nam trường học mà Ngu Thư Hân chọn để tỏ tình.

Thời điểm lúc ấy đã tan học một hồi, Triệu Tiểu Đường sau khi ăn tối xong mới thong thả cầm lấy chổi đi tới.

Khu vườn này cách dãy học một khoảng nhất định, vì vậy bình thường tan học, ngoài các cặp đôi thì không có người nào lui tới.

Hoàng hôn đầu thu, bầu trời cũng không tối quá sớm, cho tới khi gần kết thúc buổi học, chân trời vẫn là lưu luyến với mây, nhuộm màu sữa cam quá nửa bầu trời. Ngu Thư Hân thì cứ như vậy đứng dưới tán cây lá vàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn người nam sinh không biết phải làm sao

"Vậy cậu không thể nói cho tôi biết người đó là ai sao? Cậu cũng phải để cho tôi biết, để xem so với người ta, tôi có gì kém hơn"

Từ xa mà bước tới gần, Triệu Tiểu Đường có thể nghe rõ ràng tiếng của Ngu Thư Hân như muốn nức nở.

Nam sinh gãi gãi đầu, đôi mắt Ngu Thư Hân tràn kín một tầng sương mù, chỉ chờ chực khóc trong giây lát.

"Cậu thực sự không thể cho tôi cơ hội sao? Chỗ nào không thích, tôi có thể sửa, tôi thực sự rất rất thích cậu". Ngu Thư Hân hai tay níu lấy tay áo đồng phục rộng thùng thình của nam sinh kia.

Triệu Tiểu Đường thừa dịp hai người kia không để ý, mặt không biến sắc núp ở chỗ nghỉ ngơi đằng sau. Nàng cũng không chủ ý nghe màn tỏ tình bị cự tuyệt này. Chỉ là lớp học tối của bản thân sắp tới rồi, thời gian để quét dọn cũng không còn nhiều. Triệu Tiểu Đường đau đầu nhìn lá rụng.

"Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cậu được"

Nghe được tiếng giày nam bước dần dần xa, hắn chắc rời đi rồi.

Triệu Tiểu Đường dựa vào cột chỗ nghỉ, một tay chống chổi, một tay thì nghịch lá vàng khô.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi, có thể bắt đầu quét dọn.

Quay người lại, nhìn thấy Ngu Thư Hân đỏ rực hai mắt, không giấu được sự tức giận.

"Cậu ở đây nghe lén bao lâu rồi?" Ngu Thư Hân gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đuôi ngựa, nhìn qua có chút quen mặt. Tỏ tình bị từ chối, chuyện mất mặt này mà truyền ra ngoài, hình tượng bản thân xây dựng chẳng phải sẽ sụp đổ sao.

“Tôi làm sao lại là nghe lén, không phải quang minh chính đại đứng ở đây sao.” Triệu Tiểu Đường nghịch nghịch lá cây, tỏ vẻ chẳng liên quan.

Không biết còn tưởng làm cho Ngu Thư Hân khóc vì khuôn mặt khinh khỉnh của mình lúc ấy chứ

"Chuyện hôm nay không được nói ra!"

"Miệng trên người tôi, cậu quản được nói hay không sao?"

Lời vừa nói ra, Ngu Thư Hân vốn đang ngừng nước mắt lại tiếp tục tuôn như thác, nàng lấy tay quệt đi hai hàng lệ, mơ hồ mắng Triệu Tiểu Đường: "Cậu, cậu là đồ vô liêm sỉ! Tôi chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như cậu!"

"Nếu cậu đứng khóc ở đây mệt, thì vào khu nhà nghỉ mà khóc, đừng đứng đây cản trở tôi quét sân".

Về sau trở lại lớp học, Triệu Tiểu Đường ở phòng học đằng sau cất dụng cụ lao công, chứng kiến Ngu Thư Hân ngồi tại chỗ, đầu rũ xuống. Bạn bè cùng lớp xung quanh có vẻ như đang cố an ủi.

"Hân Hân, đừng buồn quá, loại nam nhân này không xứng với cậu đâu."

"Mình không buồn". Ngu Thư Hân nhỏ giọng rầm rì.

Triệu Tiểu Đường lúc này đi ngang qua Ngu Thư Hân, nghe thấy lời nàng nói, bất giác nhớ lại cảnh Ngu Thư Hân ngồi trong chòi nghỉ khóc đến đỏ cả mắt mũi.

Thổi phù một tiếng bật cười.

Nghe được Triệu Tiểu Đường kịp ngăn tiếng cười, Ngu Thư Hân ngẩng phắt đầu, oan gia ngõ hẹp. Hóa ra là cùng lớp. Nàng lập tức nghiến răng trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường không thèm để ý, trực tiếp trở về chỗ.

"Cái người cười mình kia tên là gì vậy?"

"Hình như tên là, Triệu Tiểu Đường đấy".

Triệu Tiểu Đường đương nhiên không biết. Mới khai giảng không lâu, đã bị một dấu gạch chéo đỏ to đùng trong lòng Ngu Thư Hân rồi.

Mà hết thảy những tình cảm khó chịu ấy bắt đầu từ buổi tiệc đêm đó mà tới.

Tiệc lớp được tổ chức là do một nhóm người quen trong lớp nghệ thuật tự do mời tới. Đi karaoke không nhớ là do ai đề nghị. Triệu Tiểu Đường trong đầu liền nhớ cảnh Ngu Thư Hân ngay lập tức hưng phấn xách cặp lên và nắm nắm lấy họng nói: "Ai nha, là các cậu muốn nghe giọng oanh vàng của tôi thì cứ nói thẳng đi"

Kỳ thật Triệu Tiểu Đường ban đầu không muốn đi. Nàng không thích những chỗ nhộn nhịp, bao gồm cả giọng của Ngu Thư Hân làm người ta muốn rát họng đau tai nữa.

"Triệu Tiểu Đường, cậu đi không?" Ai đó hỏi.

"Tôi thì..." Kệ tôi đi. Vốn dĩ là định nói như vậy. Nhưng khi Triệu Tiểu Đường nhìn ánh mắt xéo xắt của Ngu Thư Hân, nhíu mày, bĩu môi, trên mặt hiện ra vẻ "Mọi người mau đi thôi đừng ở đây thêm chướng mắt".

"Tôi thì đi chứ."

Ngu Thư Hân tức đến tái mặt. Nàng đùng đùng dậm chân xuống đất như thể Triệu Tiểu Đường đang nằm dưới vậy.

"Cậu có muốn hát không hả Triệu Tiểu Đường?"

Bầu không khí trong phòng Karaoke thật nóng. Bảy tám học sinh cấp 3 tựa như một lũ ngựa hoang thoát khỏi dây cương. Nói chung là nhốn nháo.

"Không sao đâu, mọi người cứ hát đi." Triệu Tiểu Đường ngời ở góc phòng nhỏ, trong giây phút cảm thấy hối hận.

Ngu Thư Hân quả thật là rất lăng xăng, mỗi lần tới bài hát là lại giơ tay, hét ầm cả lên.

Bất quá nói lại thì Ngu Thư Hân ca hát cũng không tệ.

Trong phòng đèn màu rực rỡ chiếu lên trên gương mặt Ngu Thư Hân. Hôm nay nàng vì đi chơi nên đã cố ý lên đồ trang sức các thứ lồng lộn, so với lúc mặc đồng phục trường hoàn toàn không giống nhau. Hai hàng lông mày cong cong, lông mi dài hất lên, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn, và lớp son môi như thể trái đào mới hái.

Ngu Thư Hân mặc chiếc áo hở vai mà nàng thích. Khoe ra làm da trắng cùng xương quai xanh hiện lên. Triệu Tiểu Đường bất giác nuốt nước bọt rồi nhìn qua nơi khác.

"Tôi hát muốn cháy cả họng rồi. Nước, nước của tôi đâu". Ngu Thư Hân buông mic, đưa tay lên tìm bình nước của mình. "Ủa sao lại hụt mất rồi? Nói, là người nào uống trộm nước của tôi?"

Mọi người cười to "Ai thèm trộm nước của cậu?" "Nước của cậu bị ngọt hơn bình thường nha?" "Cậu quên lúc nãy đã uống một hớp lớn sao?"

Vốn cũng không có ý trách cứ ai, Ngu Thư Hân cười hì giả bộ dỗi quay về chỗ.
Nhưng Triệu Tiểu Đường thì ngây ngẩn cả người. Nước, hình như là nàng uống.

Ngu Thư Hân mở nắp bình, đưa lên miệng một chút là uống hết. Chỗ miệng bình còn lưu lại nhàn nhạt vết son môi.

Đây coi là... hôn gián tiếp sao? Trong đầu đột nhiên xuất hiện một nhận thức như vậy làm nàng chống đỡ không nổi. Dù trong lòng cảm thấy sóng trào, Triệu Tiểu Đường bên ngoài mặt vẫn không biến sắc. Nhìn tư thế như muốn nhìn thấu Ngu Thư Hân.

"Nhìn người ta làm gì?" Ngu Thư Hân cảm nhận được ánh mắt của Triệu Tiểu Đường, mất kiên nhẫn mà buông một câu, quay người lại chỉ chừa một cái bóng lưng cho nàng.

Triệu Tiểu Đường tự xưng là người có lí trí. Nàng không biết là do điều hòa trong phòng để nhiệt độ cao mà dẫn đến một hồi lửa nóng chậm rãi lan lên trên mặt, đến tận tai, vẻn vẹn chỉ là vì uống chung bình nước. Nhưng mà nàng dường như phát hiện, bản thân với Ngu Thư Hân có chút cảm giác không rõ ràng.

Trong một khoảng thời gian, Triệu Tiểu Đường có chút không tập trung.

Hát Karaoke đến 11 giờ khuya, mấy nam sinh tự nhiên cao hứng gọi bia. Ngu Thư Hân cũng không kém cạnh ầm ĩ đòi uống, còn gọi thêm. Ngu Thư Hân uống bia như uống nước, ai nói cũng không ngăn được. Nàng không ngừng nói, lão nương sao mà say được. Kết cục thì lúc ra khỏi phòng hát, Ngu Thư Hân bước chân đều là bay bổng.

Triệu Tiểu Đường ở sau lưng nàng, nhíu mày.

"Tôi nói mọi người rồi mà! Tôi vẫn còn uống được nữa" Ngu Thư Hân mạnh miệng nói, một giây sau thì phát nấc vì rượu.

Mọi người cười đùa trêu ghẹo nàng, nói Ngu Thư Hân giỏi rồi, tửu lượng không tốt mà vẫn còn gắng uống. Người bên ngoài đến đỡ nàng cũng bị nàng đuổi đi, nói mình vẫn tự đi được.

"Thật mà! Không tin sao--ah!"

Lúc ấy Ngu Thư Hân đã say khướt không để ý dưới chân còn một bậc thang nhỏ, nàng bước hụt.

Cũng may có Triệu Tiểu Đường theo sát, giúp đỡ lấy nàng. Triệu Tiểu Đường đầu ngón tay rét run, đụng với cánh tay của Ngu Thư Hân cảm thấy nóng như lửa.

"Cảm ơn nha, cảm ơn"

Ngu Thư Hân ngã lên người Triệu Tiểu Đường như người không xương. Sóng nhiệt từ cổ lên tới, hòa theo mùi rượu dày đặc.

Triệu Tiểu Đường cúi đầu, Ngu Thư Hân cứ như vậy dựa trên người nàng. Có lẽ vì thể chất nàng lạnh, Ngu Thư Hân cảm thấy thoải mái, vẫn trong ngực nàng cọ xát. Lần này thì Ngu Thư Hân không đẩy người định giúp nàng ra.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị đi về, Ngu Thư Hân cũng gọi trước cho tài xế đến đón.

"Đợi một chút, chúng ta vẫn còn đủ, mọi người tới chụp ảnh chung đi?"

Một người nữ sinh gọi mọi người lại, liền cảnh ban đêm dưới ánh đèn đường, một đám người chen lấn tại một khối nho nhỏ trong màn hình.

Ngu Thư Hân chen qua mọi người và đi xuống cuối, đột nhiên kéo lấy cổ của Triệu Tiểu Đường. Khuôn mặt thì hướng lên, đường nét trong nháy mắt trở nên to hơn, nhếch môi cười hề hề ngốc nghếch: "Quay trở lại chỗ cậu để tạ lễ đây, chúng ta rõ ràng nhé"

Triệu Tiểu Đường trong bụng oán thầm, cái này tính là tạ lễ sao.

"Nào, chuẩn bị, ba, hai, một."

".. tách tách"


Triệu Tiểu Đường lén lút lấy điện thoại ra, nhìn về phía bục giảng giáo viên giảng bài, rất nhanh nhẹn giấu dưới cuốn sách.

Nàng mở điện thoại và truy cập vào album ảnh.

Ngu Thư Hân một tay ôm lấy cổ Triệu Tiểu Đường, nghiêng đầu dán vào má, tay bên kia giơ lên. Hai người nhìn có vẻ rất thân mật.
Cái này là tạ lễ đặc biệt của Ngu Thư Hân. Có trời mới biết sau này lúc tỉnh nhìn lại ảnh này nàng ta thấy hối hận thế nào.

Lại nói tiếp, Triệu Tiểu Đường là người sợ phiền toái. Nàng vẫn hay tránh những chuyện vặt của đám đông và lúc nào cũng không chút cảm xúc trên mặt. Có nhiều người nghĩ Triệu Tiểu Đường rất khó gần, bao gồm cả Ngu Thư Hân. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhiều khi Triệu Tiểu Đường cũng vô thức mà chú ý tới Ngu Thư Hân.

Trước mặt Ngu Thư Hân, mọi quy tắc của Triệu Tiểu Đường đều bị phá bỏ.

Triệu Tiểu Đường kì thật cũng biết nhiều về Ngu Thư Hân đấy, và đôi khi cô bé này quả thực thiện lương đến làm cho nàng cảm thấy có chút ngu đần.

Ví dụ như Ngu Thư hân liên tiếp vài ngày, buổi sáng lấy ra một lá thư bao mứt quả, còn rất quý chia cho bạn cùng lớp mỗi người một ít. Bất quá là bởi vì một ngày trước trên đường về lớp tự học buổi tối Ngu Thư Hân trông thấy một bà già vẫn còn đêm đông gió lạnh ngồi bán hồ lô đường, nàng mỗi lần trông thấy đều một hơi mua lại toàn bộ.

Mặc dù cũng chung lớp lâu như vậy, Ngu Thư Hân vẫn là đối với Triệu Tiểu Đường không chút khách khí. Nhưng mà trong mắt Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư hân chính là con mèo con muốn đóng vai hổ đang xòe móng vuốt, thỉnh thoảng cào một cái, nàng không thấy đau, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Đối với Ngu Thư Hân, bản thân cảm thấy có thể bao dung tính tình của nàng ta một cách vô hạn.

Nói cho cùng, sau buổi tiệc "thân mật" đêm đó, đã làm cho Triệu Tiểu Đường nhìn rõ tâm cảnh của mình.

Chính là yêu đó.

Triệu Tiểu Đường quay đầu lại nhìn Ngu Thư Hân. Thời điểm này nàng ta đang nói chuyện với bạn cùng bàn, chia sẻ chuyện vui gì đó nàng mới đọc trên điện thoại.

"Triệu Tiểu Đường trả lời câu này đi, chọn đáp án nào?"

Thình lình bị giáo viên nhắc tới.

Triệu Tiểu Đường có cảm giác bị bắt quả tang, sợ vội đứng dậy chưa kịp nhìn trên bảng đen viết gì mà thuận miệng trả lời: "Chọn D"

Cả lớp cười to.

Khi Triệu Tiểu Đường đọc lại câu hỏi, nàng nhận ra chỉ có 3 đáp án. Trên mặt nàng hiện ra một tia xấu hổ, tiếp theo lại chậm rãi quay đầu hướng Ngu Thư Hân nhìn lại.

Ngu Thư Hân nhìn nàng, cười đến ánh mắt híp lại cong cong như trăng lưỡi liềm.

Không xong rồi, bốn mắt chạm nhau rồi.




Hết chương 1






Đôi lời editor: Các bạn đi qua để lại chút lời nói cho editor thêm động lực làm việc nha. Fic của Đại Ngu Hải Đường các tỉ bên Trung viết hầu hết là chất lượng, nhiều quá mà không biết phải bắt đầu từ đâu.


Đây là lần đầu tiên có cặp đôi khiến mình phải lọ mọ ngồi trans QT như thế này, cũng là bởi cặp đôi nó real quá mọi người ạ. Huhu

4 nhận xét:

  1. Dễ thương quá,ủng hộ bạn nha,mà cho mình hỏi 2 tấm hình ở trên ko xem dc là do wifi mình bị lỗi hay web lỗi vậy

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ảnh lỗi mà hình như nhầm moment nên mình cũng xóa luôn rồi nha <3

      Xóa
  2. Awwwww dễ thương quáaaaaaa

    Trả lờiXóa
  3. cố lên bạn ơi, dễ thương lắm, cảm ơn bạn nhiều nazzz

    Trả lờiXóa