Nogizaka
46:
18: Hư ảo
Phòng tập trống rỗng không có lấy hơi người.
Watanabe Mayu đẩy cửa ra, nhìn sàn nhà sạch sẽ mà có chút đăm chiêu.
"Trong thời gian tới, mọi người sẽ gọi
cô là Watanabe Mayu của Nogizaka46, Watanabe Mayu của PJ48." Câu nói đó cứ
vang lên bên tai cô, lặp đi lặp lại như một lời nguyền.
Watanabe quay đầu lại, phía sau không có ai, trong
căn phòng rộng lớn, cô chậm rãi quỳ xuống.
"Đạt được giấc mơ, nhưng phải từ bỏ mọi thứ sao?"
Tiếng vỗ tay vang lên, nghe thoang thoảng đâu đây
giọng của vị MC đang công bố: "Hạng nhất, XXXXXX phiếu, Nogizaka 46—— Watanabe
Mayu."
Mayu ngẩng đầu lên, ngọn đèn từ trên trần nhà chiếu
thẳng vào mắt cô, trong sự huyên náo, Watanabe cảm thấy như mình đang bay, càng
bay càng cao, đến nỗi chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến những đám mây trên
bầu trời.
Trong cơn mơ hồ, cô dụi nhẹ mắt. Những tràng vỗ tay
vang lên chúc mừng thần tượng của họ, ánh mắt ngưỡng mộ từ các thành viên xung
quanh, tất cả đều biến mất, mà thay vào đó chỉ là ánh sáng phát ra từ bóng đèn, ngoài
ra không có gì cả.
‘ Mình —— đã sai rồi sao? ’ Lần đầu tiên cô cảm thấy
nghi hoặc trong suốt những ngày qua.
. . .
Tanaka bước vào, trong lòng cảm thấy bất an, thời điểm này anh rất sợ mỗi khi bị gọi đến chỉ trích.
"Sato-san, ông tìm tôi. . . ." Không xác
định được ý đồ của đối phương khiến anh nói chuyện có chút ấp úng.
Sato mệt mỏi chỉ vào tập tài liệu để trên bàn:
"Cậu đem cái này chỉnh sửa lại rồi đưa cho cô Watanabe."
Tanaka thở phào nhẹ nhõm, như nghe thấy được lệnh đại xá,
liền bước đến cầm lấy tài liệu, chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã." Giọng Sato vang lên sau lưng.
Anh bất đắc dĩ ngừng bước, xoay người lại, sắc mặt
Sato so với vừa rồi xem ra càng khó coi.
"Việc thám thính có tin tức gì mới không?"
Tanaka không ngờ đối phương đột nhiên lại hỏi
câu này, chần chừ một lúc rồi nói: "Học trưởng nói là nếu không đệ đơn chính thức, bọn họ sẽ không tiến hành điều tra sự việc, bởi vì
đó là vi phạm nguyên tắc."
"Còn chuyện chiếc thuyền mất tích, bên phía cảnh
sát nói thế nào?" Sato không đáp lại Tanaka mà lại hỏi thêm một câu hỏi
khác.
"Mất liên lạc giữa biển, có khả năng cao là bị
đắm tàu. Hơn nữa thời tiết hiện giờ rất xấu, bọn họ hẳn là đã gặp phải bất trắc
rồi. . . ."
"Không phải đã quá muộn rồi à?" Sato cười
khổ.
"Sato-sensei, có một câu tôi không biết có nên nói hay không." Tanaka cố lấy can đảm, quay sang Sato nói.
"Nói đi, ở đây chỉ có hai chúng ta."
"Cách làm của công ty hiện giờ liệu có đúng
không?" Tanaka bước vài bước về phía Sato.
"Cậu muốn nói về vấn đề gì? Đạo đức hay chiến
lược?"
"Không báo nguy để kịp thời cứu cả nhóm, làm
như vậy liệu có đúng không?" Tanaka vẫn không lùi bước, hỏi tiếp.
"Tanaka-kun, cậu có biết nếu tôi đi báo nguy
thì sẽ có rất nhiều người bị mất đi miếng cơm không?"
"Vậy. . ." Tanaka nhất thời không biết nên
trả lời thế nào.
"Theo quan điểm của đạo đức, mỗi người chúng ta
đều làm ra những chuyện đáng xấu hổ, những chuyện xấu xa mất nhân tính, nhưng sẽ có rất nhiều kẻ sống sót được nhờ phương pháp
này của chúng ta. Cho nên, sự xấu hổ là điều tất yếu, đó
là vì càng có nhiều người không thể chịu nổi áp lực."
Sato đứng lên, bước đến bên cạnh Tanaka, vỗ vỗ vai
của anh.
"Còn sống, có đôi khi không phải chuyện dễ dàng
gì. Cậu có thể lý giải được không?"
Tanaka không nói gì, trầm mặc một hồi rồi gật gật
đầu."Tôi đi chỉnh sửa lại tài liệu cho Mayu-san."
"Đi đi. Đừng kể việc này cho đứa nhỏ kia biết. Nó
không phải dạng vừa đâu."
Tanaka im lặng gật đầu rồi xoay người bỏ đi.
. . .
"Đã đứng trên đỉnh. . ." Watanabe nhìn xuống
lòng bàn tay mình, trên đó còn vương lại vài giọt nước mắt.
"...thì không thể quay đầu lại." Cô thì thào.
Ngón tay cô dừng lại ở nút gọi nhưng mãi vẫn chưa nhấn
vào. Watanabe lấy hết dũng khí của mình để ép bản thân ngừng lại.
Một bên có thể chạm tới đỉnh ước mơ, một bên là cơn
ác mộng phải quyết định sinh mạng của hàng chục người, tay cô run rẩy, cả tâm
hồn cũng run rẩy.
Ánh sáng mờ nhạt lọt qua khung cửa sổ, chiếu vào
người Watanabe. Dần dần, cô như được thức tỉnh.
"Ta chính là thiên sứ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét