Author: Izumo
V-trans: Tun
V-trans: Tun
Pairing: AkariKei (hoặc KeiRin :choluom: )
Tựa fic là tự đặt vì thím au không văng tên fic.
Douzo~
-----------------------------------------
= = =
Tuần lễ Giáng Sinh đến, khiến cho các
nữ sinh trường Namba không ít sự hưng phấn, hay phải nói là phấn khích quá đà đây?
Ví như vào thời điểm ngoài giờ lên lớp, hầu như ai
cũng có thể nghe thấy tiếng Kinoshita Momoka học năm hai gào thét ầm ĩ ngoài
cửa phòng hội học sinh
" Em thích chị, Watanabe Miyuki-sempaiiiiiii !
Chocolate nè chịiiiiii ! . . . . . ."
Để rồi không ngoài dự đoán bị đội trưởng đội kỷ luật
(biệt danh Siêu Nhân Vai To) Kishino Rika tóm cổ lôi tới phòng phụ đạo. Trước
tình trạng như vậy xảy ra nhiều lần, làm cho cơn đau đầu của hội trưởng Sayaka
dài xuống tận cằm
“Watanabe này, cậu đường đường là cán bộ trường mà sao
không có trách nhiệm gì hết vậy? Suốt ngày ngồi đây phè phỡn ăn bánh uống trà
như vậy, sao không đi nói chuyện với Kinoshita một chút…"
Yamamoto không còn lựa chọn nào khác ngoài nhìn về
phía bắp đùi của kẻ đang chiếm lấy hết nửa bên trái của bàn làm việc của mình,
đối phương không những lờ đi, lại còn cười cười cắn miếng bánh, rồi đem miếng
bánh đó hướng thẳng tới mặt Yamamoto.
"Ah~ lại nữa rồi ~ mình không cố ý mà ~ bất quá
thì hội trưởng cũng đâu cần làm vẻ mặt khó coi như vậy. Há miệng ra nào.
A~"
Watanabe giống như một con mèo, nhảy từ trên bàn
xuống, lại còn dạng chân ngồi ngay trên đùi Yamamoto. Yamamoto lúc này có thể
nói là mặt từ hắc ám chuyển thẳng sang đỏ rực.
"Watanabe! Cậu còn dám làm mấy trò đáng censor
này!! Đi ra ngoài ngay cho tôi!"
***
"Hội phó Jonishi, cho hỏi chuyện này điều động thêm
nhân lực có được không?"
Lúc này, Jonishi ngồi trên ghế sofa đưa mắt nhìn
sang người học sinh từ hội đồng tu sửa tòa nhà chính của học viện. Hiện giờ
đang trong quá trình trùng tu chính thức để chuẩn bị cho Giáng sinh tới đây.
"Tôi đã xem qua rồi, như vậy đi, cửa phòng hội
học sinh là cửa gỗ, khi sửa chữa lại thì cứ làm như lời Miyuki nói, làm sao cho
lúc hoàn thành thì phòng cách âm tốt một chút là được."
"A, a… Hiểu rồi ạ"
Jonishi bẻ bẻ cổ, chức phó hội trưởng hội học sinh
này là do chính hội trưởng chỉ đích danh. Bị chọn như vậy biết trước là thể nào
cũng dính phải cái ngày lễ hỗn loạn này. Đã vậy lại còn thêm tuyến trên bán
sống bán chết quên tâm sử dụng tòa nhà mới để tổ chức. Lại một lần nữa, Jonishi
không thể thầm oán trách trong lòng. Tất cả là do bí thư Kojima yêu cầu hiệu
trưởng Takahashi mà ra.
Mặc dù đúng là kế hoạch chung phần lớn có thể tin tưởng
để cho hội trưởng Yamamoto xử lí, nhưng chi tiết từng khâu thì đúng là không
tránh khỏi bản thân cô phải chịu trách nhiệm.
"Phải rồi, hội phó. Học viên Momoka yêu cầu chị
phải xem qua và phê duyệt bản danh sách này, còn nói nếu không thông qua thì sẽ
bóp chết con thằn lằn mà chị đang nuôi ở phòng học."
"Nói cậu ta, nếu dám đụng tới con thằn lằn của
tôi, tôi sẽ lôi cậu ta nhốt vào phòng kín rồi đem đốt bỏ tất cả ảnh của Miyuki.
Ngoài ra thì có văn kiện này đem qua cho trưởng nhóm của các câu lạc bộ kí tên
đi. Ah! CA (câu lạc bộ tiếp viên) thì không cần đi... Yoshida nói sẽ thay mặt
đội trưởng tới tìm tôi."
"Vậy em đi trước. Hội trưởng cố lên."
Jonishi phẩy tay, tiếp tục tập trung vào những tài
liệu trước mặt.
Nghĩ lại thì chí ít bên cạnh mình không có người nào
ưa đùa giỡn giống như Watanabe... Thêm một phút mặc niệm cho Yamamoto.
Một lúc sau, tài liệu trong tay Jonishi đều đã được
xử lý hết, cô vươn vai, duỗi người về phía sau rồi dựa mình vào ghế.
Rèm cửa sổ vẫn mở, cũng đã cảm thấy mặt trời đang dần
khuất bóng sau dãy nhà 5 tầng, mơ hồ nhìn xa xa, thấy sân trường cũng đã yên
ắng từ bao giờ.
"Chậc. Ngày mai phải nâng cấp cái chuông báo
hiệu mới được."
Thu thập đồ đạc của mình xong, mở điện thoại ra mới
biết mình có vài tin nhắn đến chưa đọc.
Ngoài tin nhắn của hội trưởng Yamamoto gửi tới vì
công việc, một cái là an ủi, những cái khác đều là đến từ một người - cũng
chính là ngôi sao của câu lạc bộ tiếp viên, Yoshida Akari.
"Coi nào... hửm, nói là sẽ chờ mình ở phòng
học, có chuyện rất quan trọng cần nói sao? Mình có mở chuông đâu mà biết có tin
nhắn gửi tới chứ."
Thở dài một cái, Jonishi lúc này mới đi về phía phòng
học.
Vừa đi vừa nghĩ, con thằn lằn yêu dấu không biết thế
nào rồi. Cô cầm thêm vài chiếc lá cây đem đến cho em nó mau ăn chóng lớn một
chút.
***
Jonishi đi đến
phòng học, không ngờ rằng lại nhìn thấy Yoshida đang ngồi ở vị trí của mình, mặt
mũi trông có vẻ đang sợ hãi cơ mà vẫn cầm lá cây đút cho thằn lằn của cô ăn. Cô
đứng ở cửa liền không kiềm được, cười khe khẽ.
"Cười cái gì!
Giờ này mới về, mắc công người ta chờ lâu."
Không để ý đến ánh
mắt hình viên đạn của Yoshida, Jonishi đem nắm lá mà cô lấy cho thằn lằn đặt xuống
bên cạnh.
"Nếu cậu sợ đến
vậy thì cứ thả lá ở bên cạnh là được rồi. Cậu không phải rất ghét bò sát à? Sao
hôm nay lại nổi hứng vậy?"
"Hừ. Chẳng
qua là vì tôi không biết cậu bận rộn thế nào thôi. Tôi sợ thằn lằn-kun với tôi đều
giống nhau, đều bị cậu bỏ quên. Thông cảm cho nó mới đến đây đó thôi."
Jonishi nhìn dáng
vẻ giận dỗi, lấy mấy cái lá cây chọc chọc linh tinh của Akari mà nảy ý muốn
trêu cô ấy thêm một chút. Cô kéo lấy cái ghế tựa ở bàn học gần đó đến ngồi cạnh
Akari. Khoảng cách gần gũi lúc đó đủ để Jonishi thấy được tai đối phương đang ửng
đỏ dưới làn tóc.
"Tai cậu đỏ
lên kìa ~ Akarin."
Nhẹ nhàng vén mái tóc
dài của Akari lên, cô đưa tay nâng cằm người đối diện rồi ngắm nghía.
"Đó là do ngồi
ở chỗ này bị ánh sáng chiếu tới nên nhìn mới vậy thôi."
"Dựa vào cửa
sổ, tính số lượt bàn thì đây chính là chỗ đẹp nhất đấy. À phải rồi, giấy tờ của mình đâu?"
"Hừ! Chỉ biết
nghĩ tới công việc thôi"
Yoshida đưa tay
vào túi áo đắt tiền rồi lôi ra một tờ giấy mỏng được gập cẩn thận, mở nó ra rồi
mới thả xuống trên mặt bàn của Keicchi.
"Tôi vốn định
tới phòng hội học sinh tìm cậu nhưng không ngờ cậu không có ở đó! Hơn nữa ở bên
ngoài lại nghe thấy... Ầy, dù sao thì tôi cũng đã nhét vào khe cửa rồi đi luôn."
"Ngoan quá ~
Cậu vất vả rồi."
"Đương nhiên!
Vậy mà cậu cũng không biết nghĩ cho Akarin tôi đứng chờ cậu suốt bao lâu, đi
qua tòa nhà mới cũng không thèm nói cho tôi biết!"
"Xin lỗi xin
lỗi. Là do mình nhất thời bị cử đi phụ trách công việc cho Noel sắp tới. Cũng là
do hội trưởng Yamamoto quá bận bịu ~ còn hiệu trưởng Takahashi thì lại nuôi một
hồ ly trong nhà."
"Hừ!"
Jonishi vừa nghĩ đó
hẳn là một lý do hợp lý, ai dè lại bị Yoshida hừ cho một cái.
Liền cười khổ đặt
tay lên hai má người đối diện.
"Mình vẫn
luôn thầm nhớ tới Akari mà ~"
"Keicchi! Đồ
lừa đảo! Đồ sở khanh! Hừ!"
Bị nói là sở khanh
khiến cho Keicchi có chút bất lực, bản thân cô bất quá cũng chỉ là đang chiếu cố
câu lạc bộ "gái đẹp" mới thành lập cách đây không lâu thôi.
Cơ mà nhìn thấy
người yêu mình đang giận dỗi trông như một con mèo nhỏ như vậy, cứ coi như là
cô đang chiều chuộng một chút đi.
"Akari~ lại
đây."
Cô hướng sang
Akari vẫy vẫy tay, đối phương lúc này tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng lại nhanh chóng đi
đến ngồi lên trên người Jonishi, hai tay ôm lấy cổ của cô. Còn khuôn mặt vẫn
đang hờn dỗi kia thì quay sang hướng khác.
"Đúng là khi
tức giận Akarin của mình biến thành một Akarin ghê gớm rồi."
"Tôi không có."
Nói một đằng làm một
nẻo. Đúng là Akarin tsundere. Jonishi lộ ra một nụ cười đầy lém lỉnh.
"Hẳn là do Keicchi
thích mấy loài rắn nên mới có cảm giác như vậy..."
Nhìn khuôn mặt thẹn
thùng của Yoshida, vốn là cứng ngắc nhưng ở trên người mình bỗng nhiên thả lỏng,
cuối cùng là mềm nhũn hoàn toàn ngã vào lòng. Nhìn nụ cười mãn nguyện của
Jonishi như kiểu vừa khoe sức mạnh đối với mình, Yoshida giờ giống như đang phải
nhịn mà ngậm chặt đôi môi.
"Ghét lắm
sao? Cảm giác như bị rắn quấn này."
Jonishi nghiên đầu
nhìn theo đôi tay mình đang chơi trên người của Yoshida
"Không...
ghét..."
"Nghĩa là
thích nhỉ?"
"...Ừm..."
"Vậy tốt lắm
~ mình cũng rất thích Akarin~"
Jonishi cúi người
ôm lấy Akari rồi ngã người ra dựa vào bàn học.
Khuôn mặt lộ rõ vẻ
hài lòng xen lẫn chút thẹn thùng.
"Thích đến mức
muốn như con rắn nuốt trọn lấy cậu vậy ~ Akarin của mình~"
". . . . .
."
". . . . . .
Nhớ cậu! Tại sao cứ phải nhận chức phó hội trưởng vậy hả, Akarin buồn lắm đấy!"
Chịu không nổi ánh
mắt nóng rực của Jonishi, Yoshida đành bỏ cuộc việc tỏ ra ương ngạnh trước mặt
con người này.
Không khí hường phấn
chết người lúc này biến thành tràng nũng nịu của Akari.
Jonishi lúc này mới
cười nhẹ nhàng, buông Yoshida ra, đi tới chỗ bàn học của mình, cẩn thận lôi ra
một chiếc khăn quàng rồi khoác lên cổ Akari.
"Mới mua à?"
Yoshida mới ngồi dậy
đã thấy mình bị một màu hồng chắn hết tầm mắt.
"Không phải ~
Trên đời này chỉ có một mình Akarin yêu quý của mình là ngoại lệ~"
Hiểu được tâm ý của
Jonishi, hai gò má của Yoshida bỗng chốc như bị màu hồng từ chiếc khăn nhuộm thắm.
Nhìn đối phương vui
vì nhận nhận được món quà. Jonishi điềm đạm mỉm cười, nếu bỏ cái dáng vẻ thường
ngày của phó hội trưởng đi thì có khi cô đã lao tới cắn người kia một cái, đơn
giản chỉ vì khi khiến đối phương cảm thấy hài lòng thì tự bản thân cô đã thấy hạnh
phúc rồi.
Cơ mà tiện thì
cũng đang nhờ cổ áo của Yoshida mở rộng mà cô nhìn thấy quang cảnh ở bên trong,
cái này về cơ bản cũng được coi là một nguyên nhân.
"Cậu đan cái khăn
này từ bao giờ?... Không lẽ cách đây hai tuần, khi cậu đột nhiên nói vì công cuộc
chuẩn bị cho Noel sắp tới mà cứ chui rúc trong phòng với Kishino? Cái gì mà phải
bàn bạc với Yamamoto đó hả?"
"Ây da, không
hổ danh là Akarin của mình, rất thông minh. Khi đó cậu còn đang hiểu lầm mình
không có tình cảm gì với cậu rồi nổi giận đi tìm Watanabe nói chuyện, kết quả
là hại mình bị Yamamoto mắng cho một trận, tất cả là vì bị Watanabe bơm đểu."
Thật ra thì
Jonishi biết rõ Watanabe cũng chỉ là tìm Yamamoto để trêu ghẹo thôi, mà chính
cô lại cho cô hồ ly này một lý do hoàn hảo. Nên đang lúc Jonishi vật vã đan
khăn trong lén lút thì Watanabe đã có hảo tâm đưa ra không ít cao kiến.
"Xin lỗi mà,
thật sự xin lỗi mà. Là do người ta không biết ~ không thể trách Akarin ác được."
Yoshida nũng nịu
nói, một bên lại tiếp tục nhìn ngắm chiếc khăn trong tay.
"Đã cảm thấy
có lỗi vậy thì, hãy khao mình một bữa tiệc Noel thật lớn đi~?"
"Sao?"
Jonishi lại một lần
nữa đẩy Akari đang ngơ ngác cầm chiếc khăn xuống bàn.
Sau khi thấy người
kia có vẻ đã hiểu được suy nghĩ của mình, cô không khỏi có chút xem thường, bất
quá cũng chỉ có thể nhìn Jonishi với vẻ thống khổ.
"Thật là ~ Keicchi
đúng là đồ háo sắc."
"Tự cậu cởi cúc
áo ra mà. Giờ cậu còn đủ tư cách để nói mình sao. Bữa tiệc Giáng Sinh lớn như vậy,
mình muốn được từ từ thưởng thức món bánh này~"
Nhìn thấy ánh mắt đối phương vui vẻ như vậy, Yoshida thiết nghĩ hay là mình
cứ khao cậu ấy một bữa đi?
Ngay sau đó, tiểu ác ma trong cô xuất hiện. Cô cố tình đưa đôi chân dài của
mình vắt lên hông đối phương, làm cho vạt váy trượt xuống, cảnh tượng này khiến
cho bên kia bắt đầu bị kích thích.
Kiềm chế không được nữa, Jonishi tự cảm thấy bản thân mình xem ra đã đạt được
chút thành công.
Phải rồi... Hết thảy đều phải cảm ơn Watanabe đã chỉ bảo cho cô.
"Tất cả để tiểu thư Yoshida của mình định đoạt ~ Nhưng trước tiên để
mình nếm thử xem mùi vị của cậu như thế nào đã nhé."
"Chỉ giỏi nói!"
Mặt trời đã hoàn toàn hạ xuống phía tây, kéo theo không khí có chút lạnh. Nhưng
đối với hai người này thì đêm Giáng Sinh cũng là đủ nóng bỏng rồi.
FIN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét