Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

LUYỆN NGỤC ĐẢO [Chap 17A]

X:

17: Kẽ hở



Âm thanh máy móc vang lên đều đều, ta nhắm mắt lại, không nhìn màn hình nhỏ trước mặt.

Các trò chơi thường phụ thuộc vào người kiên nhẫn nhất, nếu ngươi kiên nhẫn hơn những người khác, ngươi chính là người thắng cuộc.

Nakamoto, ngươi thắng được ta sao?

Ta nghe được tiếng thở nặng nhọc.

"Không cần." Một giọng nói chói tai vang lên.

Ta mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi lẳng lặng nở nụ cười.

Sakurai Reika bổ nhào vào người tên kia, dùng tay bịt miệng Nakamoto lại.

"Không cần như vậy." Sakurai lắc đầu.

"Reika, ngươi không tin ta sao?" Nakamoto nhìn Sakurai, trong mắt tràn ngập sự thất vọng.

Sakurai lại lắc đầu.

"Cũng là ngươi muốn Yumi chết oan uổng." Tên kia cao giọng.

Ta bắt đầu có điểm bội phục tên kia . Nói rất hay.

"Giết ta, chỉ có thể chứng minh là ngươi có tội." Tên kia không hề run sợ, ngược lại còn rất bình tĩnh đối mặt với Nakamoto.

"Reika, nếu ta chết đi. Ngươi nhất định phải sống sót. Như vậy, Wakatsuki cùng ta chết không uổng phí. Ta đã yếu đuối một lần, lần này nhất định sẽ kiên cường." Ta không biết Sakurai và Nakamoto thế nào. Nhưng ít nhất là trong lúc này, ta đã bị tên kia lừa rồi.

Nakamoto một tay nắm khẩu súng, chậm rãi di chuyển đầu súng đến trước ngực hắn.

Biểu cảm của Sakurai lúc này thực điềm tĩnh."Himeka, nếu muốn xuống tay với nàng, trước hết phải bước qua xác ta."

Hết thảy yên lặng .

Trong đầu đột nhiên xẹt qua một câu thơ mà ta đã từng đọc qua: Let life be beautiful like summer flowers and death like autumn leaves. (Tạm dịch: Hãy sống như đóa hoa hướng dương và chết đi như chiếc lá mùa thu.)

Có người lại bắt đầu run rẩy, lúc này đây, người cảm thấy bất an chính là Nakamoto.

Đối mặt với Sakurai, Nakamoto thoáng dao động . Cái loại nội tâm bất an này, ngay cả qua màn ảnh cũng có thể cảm nhận được.

"Ngươi còn tin tưởng kẻ lừa đảo này hơn cả ta?" Nakamoto khổ sở nói.

"Giết nàng, có thể chứng minh Yumi là cố ý chết sao?" Sakurai ngữ khí lạnh lùng đáp lại.

"Yumi từng nhờ ta đem này chuyển cho ngươi một thứ, ta nghĩ, có một số việc ngươi xem xong sẽ biết." Nakamoto lấy di động ra đưa tới trước mặt Sakurai.

"Đây là nàng cướp của Yumi a." Tên kia đột nhiên kích động đứng dậy, chỉ vào món đồ trên tay Nakamoto.

"Ngươi sợ sao?" Nakamoto quay đầu lại nhìn. "Trong đây có bằng chứng cho tội ác của ngươi cùng tên X?"

"Reika, nhìn xem." Nakamoto đưa cho Sakurai.

Thoáng chần chừ, Sakurai nhận lấy chiếc di động, tuy rằng nàng đã cố gắng kìm chế, nhưng xem ra, tay nàng đang run.

"Có mật mã sao?" Xem một lát, Sakurai lẩm bẩm hỏi.

Không ai trả lời vấn đề này, cả phòng chìm trong im lặng.

Một lúc sau, Sakurai mỉm cười, không phải là do vui vẻ, mà là. . . Cười khổ do bi phẫn cùng tuyệt vọng liên tiếp xảy ra. Đối với ta, nụ cười đó đầy vẻ quỷ dị.

Nàng chậm rãi giơ điện thoại lên, ánh sáng phát ra từ điện thoại tuy hơi mờ, nhưng đủ để người khác nhìn rõ.

Trên màn hình chỉ có một câu duy nhất: ‘Kẻ địch nằm trong bản năng.’

Qua màn ảnh nhỏ, không một bóng người trong phòng, ta bật cười .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét