Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

THƯ SINH [Chap 4]

Đệ tứ chương





Kết quả là, nàng sẽ lưu lại chỗ Manatsu. Wakatsuki bắt đầu sửa sang lại hành lý, chuẩn bị vào ở.

"A ~ vừa rồi ăn vội quá . . . Cái kia. . . Ta. . . Ta chưa nói cho ngươi biết tên của ta."

"Không phải kêu Wakatsuki?" Manatsu hỏi.

"Ngươi như thế nào biết ta gọi là cái gì?" Wakatsuki há mồm nhìn nàng.

"Túi của ngươi có thêu tên. . ." Manatsu bất đắc dĩ nhìn nàng.

"Hả? Nga! Mẫu thân lại thêu tên lên túi của ta a! ! ! Thêu khi nào tại sao ta lại không biết a?"

"Hầy. Thôi quên đi. Nói tóm lại. . Ta là Wakatsuki Yumi, thư sinh có chí lớn!" Wakatsuki nói xong lại ngượng ngùng nhếch miệng cười.

"Được nga! Ta gọi ngươi là Yumi!"

"Ân! Hảo!"

Xong xuôi, Wakatsuki rốt cục cũng được nghỉ ngơi, liền nhàn nhã đi tắm rửa một cái, cầm lấy hành lý ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đã là đêm khuya .

Đêm đó, Wakatsuki không biết như thế nào lại không buồn ngủ, ngược lại còn cảm thấy thực phấn khích, nàng cầm lấy sách vừa ngâm nga vừa đi đi lại lại.

Đêm đông yên tĩnh, đã rét lại càng rét hơn , đến khi mũi đỏ ửng lên vì lạnh, Wakatsuki mới cảm thấy buồn ngủ, liền xoay người tiến về phía giường.

"Khụ, khụ khụ. . ." Sau lưng vang lên tiếng ho khan kỳ quái, Wakatsuki sợ tới mức toát hết mồ hôi lạnh.

Wakatsuki cố gắng trấn định, quay đầu lại. . .

Chỉ thấy một người đang đội mũ rơm đang vừa cúi đầu ho khan vừa liếc nhìn nàng. . .

"Ngươi. . . Ngươi đi theo ta làm gì?" Wakatsuki kích động hỏi.

"Gần đây trong thành có bọn yêu ma tác quái, rất không yên ổn, người trẻ tuổi, ngươi vẫn là nên cẩn thận, nửa đêm không được đi lung tung, về đi!" Người nọ dùng âm thanh trầm thấp cảnh cáo  ta.

"Phải a. Ta liền trở về. ."

Nằm trong ổ chăn, Wakatsuki vẫn không ngủ được, trong lòng nghĩ đến lời mà người nọ nói. .

Yêu quái? Thái bình? Trong thành? Rất kỳ quái nha. Trên đời này làm gì có loại yêu quái hại dân đó? Ikoma trước giờ chưa từng nói qua. Bản thân nàng cũng chỉ được nghe qua mấy lời kể của bô lão trong làng khi họ đang say, nên tuyệt nhiên không tin vào cái được gọi là yêu ma quỷ quái. Quên đi. Đừng suy nghĩ nữa. Không thể nào. Tại sao ta lại tự tìm đến phiền não chứ? Nghĩ vậy, liền trở mình , bắt đầu ngủ.

"Mau lên a ~ mau giúp ta chuẩn bị đồ đạc, Yumi ngươi mau lên coi ~"Cảm giác được mũi mình bị nhéo, nàng dụi dụi mắt rồi mở ra, trước mặt chính là. .

"Mau lên! Bằng không ta đuổi ngươi ra ngoài!" Nữ nhân giống chồn hương kia có vẻ như đang bực bội.

"Đừng. Ta dậy rồi đây!" Wakatsuki lập tức bật dậy.

Sau khi nhanh chóng phụ dọn dẹp tiểu điếm, Wakatsuki chuẩn bị hành lý đi thi.

"Đem cái này theo đi!" Manatsu cầm một cái bao bố đưa cho nàng.

"Cái gì. ." Mở ra thì thấy, trong bao có rất nhiều món điểm tâm ngọt mà nàng yêu thích đang tỏa ra mùi thơm phưng phức.

"Cảm động quá a! Cám ơn Manatsu ! Ta nhất định sẽ thi thật tốt!"

"Được rồi, cố lên nga!"

Cùng Manatsu nói mấy lời từ biệt xong, Wakatsuki bắt đầu đi đến trường thi.

A hảo khẩn trương, ta ngày mai nhất định phải thi thật tốt mới được! Wakatsuki tự cổ vũ mình.

Các thí sinh xếp thành một hàng dài đứng ngoài cổng chờ giảm khảo gọi tên, Wakatsuki đứng phía sau nhìn dám đông không khỏi thở dài, tốt xấu gì cũng phải mau mau một chút đi a!

Đứng được một lúc thì bắt đầu cảm thấy đói, Wakatsuki lấy bao đồ ăn trong hành lý ra đưa cho giám khảo kiểm tra rồi cất vào ngăn tủ, sau đó đi theo một người đến nhà con nghe phổ biến quy tắc của kỳ thi, cuối cùng là bị yêu cầu đi tắm rửa thay đồ. Xong xuôi, Wakatsuki ngẩng đầu lên ngắm trăng, miệng lẩm bẩm cầu nguyện: Cầu xin lão thiên gia hãy phù hộ cho ta thi thật tốt!" Sau đó thì trở về phòng ngủ, học thuộc mấy cuốn sách rồi thiếp đi. . .

Buổi sáng, Wakatsuki nhanh chóng chuẩn bị lương thực rồi rời đi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.

Một mình ngồi trong lều với một lão giám khảo đứng canh, dưới chân có một cái lư nhỏ cắm vài cây hương.

Không kịp quan sát tình hình phòng thi, Wakatsuki lập tức bắt đầu làm bài, viết chính tả, câu trả lời đều rất tự tin, bàn tay đẹp đẽ lướt trên mặt giấy không chút nao núng. Đến giờ ăn cơm cũng chỉ ăn qua loa vài món, tay vẫn không hề dừng bút, thời gian cứ thế trôi qua, hoàn thành bài thi xong, Wakatsuki mệt mỏi nằm ra bàn.

"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, người trẻ tuổi. Đến chiều mai mới kết thúc kỳ thi!" Lão giám khảo ngáp một cái rồi cùng một giám khảo khác đi ra, quay đầu lại nói với Wakatsuki.

"Được. . Được. . Được" Mí mắt lúc này đã muốn sụp xuống, Wakatsuki không nhịn được liền lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau cũng tương tự, vội vàng ăn xong điểm tâm sau đó bắt đầu cuộc thi, Wakatsuki cũng rất nhanh trả lời các câu hỏi, viết đến khi hài lòng mới chịu ngừng lại, xoa xoa cổ tay, đứng lên nộp bài rồi thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài cổng trường thi là cả một đám đông đang lo lắng đứng chờ, người từ trong trường thi đi ra như nàng nhìn cảnh này có chút đắng lòng, nghĩ thấy bản thân từng đó năm học hành gian khổ để kết thúc cuộc sống hiện tại, ngẫm lại, trong lòng lại bắt đầu vui vẻ lên, chân bước nhanh hơn.

Tuyết bắt đầu rơi, bản thân cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, thầm nghĩ phải thật mau trở về chỗ của Manatsu, mấy món điểm tâm đang đợi nàng, nghĩ vậy, Wakatsuki bắt đầu tăng tốc. . .

Rất nhanh đã về đến [ Thu Hạ gia ], rơi nước mắt vì hạnh phúc, Wakatsuki hướng trong phòng lớn tiếng hô to: "Manatsu! Ta thi xong rồi! Ta đói quá! Ta muốn ăn!"

"Đến đây đến đây, ta liền đem đồ ăn ra cho ngươi!" Manatsu nhanh chóng dọn đồ ăn ra trước mặt Wakatsuki.

Dọn đồ ăn xong, Manatsu lại bận rộn quay đi làm thức ăn cho khách nhân, không thể nghe nàng kể chuyện được.

"A a ~ chán quá a!" Wakatsuki bĩu môi, miệng vẫn không ngừng nhai thức ăn.

Ăn được một nửa thì Wakatsuki nghe được tiếng ồn ào phát ra từ một bàn cách đó không xa, nàng lúc này mới nhai chậm lại một chút. .

Bọn họ đang nói cái gì? Thực náo nhiệt a! Wakatsuki ta cũng muốn nghe nữa! Nghĩ như vậy, chân liền bước qua bàn bên kia.

"Hắc ~ ngươi có nghe nói gì không, đêm qua ở trong rừng có chết người đó!"

"Đúng vậy, ta cũng có nghe qua, quan phủ đang điều tra, không biết kiếm được người không?"

"Ai ~ thật đau đầu quá, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân cho đã rồi cũng chỉ được có bấy nhiêu đó!"

"Nói nhỏ thôi, đừng để người nghe thấy được. . ."

"Nghe tên ăn xin kia nói, người chết trên cơ thể không có vết thương, nhưng mà mắt thì trợn lên, miệng mở to, toàn thân trông giống một cành cây khô héo, cũng không biết là chết như thế nào. Thật là thảm quá a!"

"Không chừng có thứ bẩn thỉu nào đó đang ở phía bên kia. . . Chúng ta hiện tại phải chú ý một chút, đừng làm loạn lên. Tháng trước cũng có xảy ra chuyện tương tự a!"

"Đúng vậy đúng vậy. . . ." Mọi người đều gật gù tán thành, sau đó nhanh chóng ăn xong rồi trả tiền.

Cái gì a. . Bất quá là chuyện ngoài ý muốn thôi mà. Thật là! Wakatsuki vừa lẩm bẩm vừa quay về chỗ ngồi.

Thức ăn Manatsu làm thực ngon, còn tỏa ra mùi hương khiến người khác phải nghiện, Wakatsuki cắn một miếng, mùi hương lan ra khắp miệng. . .

A! Thật nhàm chán! Nếu có Reika ở đây thì tốt rồi! Chúng ta là có thể cùng nhau ăn uống. . Wakatsuki tiếc nuối nghĩ.

Đúng rồi, Reika không phải nói nàng là ở trong rừng sao? Vừa rồi mấy người kia nói ai chết. . . . A! Thật lo lắng cho Reika quá a! Muốn gặp nàng quá. Gặp rồi lại cùng nhau ăn một bữa là tốt rồi! Nghĩ vậy, Wakatsuki thả thức ăn lại vào chén, nằm bò ra bàn.

"Ta làm thức ăn không hợp khẩu vị của ngươi?" Bên tai truyền đến âm thanh hỏi han của Manatsu.

"Không có, ta chỉ là. . Có điểm nhàm chán."Wakatsuki lấy tay day day da mình.

"Ngươi thi cử thế nào? Thi xong rồi có thấy vui không? Ngươi có muốn đi đâu không?" Hỏi xong, Manatsu cầm đĩa thức ăn đứng dậy.

"Ân? Ta cũng không biết như thế nào nữa, tóm lại là đã cố gắng hết sức, vui vẻ và vân vân. . Ta cảm thấy rất vui vẻ! Hiện tại bên ngoài đang có tuyết rơi, không chừng chút nữa sẽ rơi nhiều hơn nữa! Ra ngoài làm sao được?" Wakatsuki hỏi ngược lại.

"Tùy ngươi! Trong thành, kỳ thực có rất nhiều nơi để vui chơi, tuyết rơi như vậy lại càng thập phần đẹp nga!"

Trong thành sao? Nhưng vì sao ta lại muốn bị lạc trong rừng, muốn đi bắt cá, muốn ngắm tuyết rơi trong rừng, muốn đi làm một cái lều tuyết, lại còn thực hiện được lời hứa thi xong sẽ quay lại với Reika!

"Yumi?" Manatsu huơ tay trước mắt, khiến nàng định thần lại.

"Làm sao vậy? Có tâm sự sao? Có thể nói cho ta nghe không?" Manatsu cười cười nói.

"Không có gì, cám ơn Manatsu! Ta chỉ là nghĩ, ta ăn mà không phải trả tiền ngươi nhiều như vậy có ổn hay không?"


--------------------
Sự thiệt là chap này bạn chả hiểu cái vẹo gì hết... OTL

Định là up sớm mà cái chap này quằn quại vì ngôn từ quá ; v ;

Bạn rất vui vì cuối cùng cũng đã xong d; v ;b

Trung thu vui vẻ (dù đã qua ngày) ~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét