Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

[ONESHOT] 30 Minutes

Author: M.Jun
Couple: Jurina x Rena x Mayu x Yuki.


OS vẫn được cập nhật thường xuyên. Có thể là tuyến nhân vật, có thể là vài đoạn truyện, có khi hớn lên sửa cả cốt truyện luôn. Bản ở dưới là bản test. Cứ góp ý để bạn sửa :ok:

Khi đọc hãy nghe càng nhiều ballad và hòa tấu càng tốt, để tăng thêm cảm xúc.

Hoặc không =]]]]]]]]]]]]]


Nói chung là mời đọc =v=b



-------------------------------------------------------------------------------

30 MINUTES

~o0o~




Out of sight...


Yuki, em yêu chị. Chị là tất cả của em.

Lần đầu tiên gặp chị, tôi đã bị chị thu hút ngay lập tức.

Ngày đó, chị đứng một mình trên sân thượng của trường, dáng vẻ yếu đuối mỏng manh tràn ngập sự cô độc đó đã hạ gục tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ý nghĩ muốn bảo vệ chị gần như chiếm lấy đầu óc tôi.

"Xin chào."

Chị nói mà không hề quay người lại nhìn tôi.

"E-Eh...? Xin...chào?"

"Kashiwagi Yuki. Cứ gọi tôi là Yuki cũng được."

Chị xoay người lại nhìn tôi. Đập vào mắt tôi là một cô gái đẹp, rất đẹp, nhưng cô độc và bất cần.

"Kashiwagi-san, t-tôi là Matsui Jurina..." Tôi khó khăn bật ra từng chữ một vì vẫn còn bị chị làm cho bất ngờ.


"Huh? Matsui Jurina năm nhất phải không?"

"V-Vâng. Ớ. Mà sao cô biết tên tôi?"



Chị quay lại nhìn tôi chăm chú. Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã bị chị câu trúng rồi.

"Em nổi tiếng trong trường mà. Ngồi đi. Tôi không ăn thịt em đâu. "
 

Trong lúc tôi còn đang đứng đực mặt ra thì bằng một cử động nhanh nhẹn, chị đã nhảy phóc lên ngồi trên một trong số những cái bàn học cũ được đặt giữa sân thượng. Chị bật cười thoải mái rồi vỗ lên vị trí kế bên mình. Đợi tôi đã yên vị, chị mới lên tiếng tiếp.

"Tâm sự với một người lạ chắc cũng hay nhỉ? Em thấy thế nào?"

"Em không biết... Em nghĩ là nó ổn..."


"Tốt. Vậy thì để tôi kể cho em nghe một câu chuyện."

Cuộc đối thoại đầu tiên của chúng tôi bắt đầu như thế đó.

Ngày chị rời đi, cũng là ngày mà toàn bộ thế giới màu hồng của em sụp đổ.

Em mất đi ánh sáng của đời mình.

[Chúng ta chia tay đi. Tạm biệt em.]

Đó là tin nhắn cuối cùng chị để lại.


Out of mind...


Không còn gì cả.

Chị như đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Em điên cuồng tìm kiếm chị khắp mọi nơi.

Nhưng vẫn không thấy chị.

Kashiwagi Yuki. Rốt cục thì chị đang ở đâu?

"Jurina, chị muốn đưa em đến một nơi."

Chị vừa dứt lời thì lôi tôi ra xe chị luôn mà không thèm chờ tôi trả lời.

"Mou, Yuki-chan, chị tính đưa em đi đâu đấy? Em còn chưa đồng ý mà."

"Chỗ xả stress bí mật của chị. Em cứ đi thì biết. Và đợi em trả lời rồi mới đi thì cả tí kiếp nữa cũng chưa tới nơi được thì có."

"Eh? Không có nha. Chị đừng có mà bom. Mà không phải là chị tính bắt em bán qua biên giới đó chứ? Em không thích vượt biên đâu. Em muốn đi máy bay, phải đi khoang hạng sang mới chịu à nha. Người ta là thiếu nữ mới lớn xinh đẹp tài năng, lá ngọc cành vàng, đàng hoàng tử tế..."
 

Yuki cười khúc khích trước câu nói đùa của tôi, chị với tay qua nựng má tôi một cái trong khi tay kia vẫn đặt trên vô lăng rồi tiếp tục nghe tôi thao thao bất tuyệt về bản thân mình.
 

Mãi một lúc sau, chúng tôi dừng lại ở một cánh đồng hoa cúc ở vùng ngoại ô thành phố.

"Wowwwwww. Cứ như trong phim vậy !!"

"Cánh đồng hoa này thuộc sở hữu của nhà chị. Chị vẫn thường tới đây khi chán hay có chuyện gì đó không vui. Sau này nó cũng sẽ là nơi bí mật của em."

"Thật không?"

"Thật."


Out of time


Thời gian cứ thế trôi qua.

Cho đến một vài năm sau đó, tôi đã vô tình gặp lại chị.

Chị đang đi cùng một cô gái. Tay trong tay. Hai người bước vào tiệm áo cưới.

Chị cười dịu dàng với một người con gái khác không phải em. Chị đã nói rằng chị sẽ chỉ dành dáng vẻ dịu dàng cưng chiều đó với chỉ một mình em thôi mà. Chị thậm chí đã pinky swear với em mà...

Ngẩn người mất một lúc lâu, tôi mới xót xa nhận ra rằng nụ cười đó vốn không hề giống với nụ cười mà chị vẩn thường dành cho tôi trước kia. Nụ cười này, nó chứa đầy sự hạnh phúc, đến nỗi niềm hạnh phúc đó nhanh chóng lan tỏa ra khắp một không gian rộng lớn như một dịch bệnh quái ác mà bất cứ ai đứng trong phạm vi không gian đều có thể bị lây nhiễm bởi niềm hạnh phúc đó.

Và em là một trong những kẻ xấu số đứng trong vùng lây lan của 'dịch bệnh'...


Kashiwagi Yuki, chị là đồ thất hứa. Đồ tồi.

Em thật sự rất thất vọng về chị. Chị bỏ rơi người yêu của mình để đi lăng nhăng với một cô gái khác, trong khi chính em đã tìm kiếm chị suốt nhiều năm nay.


Bỗng nhiên, một ý tưởng lướt qua trong đầu tôi.


To decide...


Một ý tưởng điên rồ. Nhưng rất tuyệt vời.

Tôi đã phải đấu tranh với chính mình rất lâu mới có thể đưa ra quyết định này.


Do we run...?


"Yuki-chan. Em... Em thích chị..."

Tôi đỏ mặt, quay nhanh sang phía khác để chị không nhìn thấy.

"Eh? Jurina-chan cũng thích chị sao? Chị cũng thích em lắm."


Yuki mỉm cười. Chị bảo rằng chi không bao giờ cười trước người khác, nhưng lại luôn cười dịu dàng như thế với tôi.

"Ý em là... Không... Không phải thích kiểu bạn bè... Ưm..."

"Ý chị là, chị yêu Jurina-chan."

Đó là nụ hôn đầu của chúng tôi.

Kashiwagi Yuki. Chị nói yêu em, vậy tại sao lại bỏ đi?

Chị đành lòng bỏ lại em một mình đơn độc ở cái thế giới đầy những hiểm nguy này để đi theo cô ta sao?

Chúng ta đã hứa rồi mà. Chị đã quên rồi sao? Lời hứa "Hai người chống lại thế giới." chị đã quên rồi sao?

Còn cô ta? Cô ta là ai? Tại sao chị lại đi theo cô ta? Hai người có mối quan hệ như thế nào chứ?

Haha.


Should I hide...


Và rồi tôi cũng quyết định tìm đến gặp chị.

"Yuki..."

"Em đến đây làm gì?"

"Em nhớ chị."

"Làm ơn đi. Chúng ta đã kết thúc rồi."

"Không phải chị nói yêu em sao? Chúng ta yêu nhau mà."

"Đó là quá khứ rồi. Em đừng nhắc nữa. Và làm ơn rời khỏi đây trước khi vợ sắp cưới của tôi trở về. Tôi không muốn cô ấy thấy em ở đây."

"Chị..."

"Từ nay đừng đến đây nữa. Mời em đi cho. Tôi còn có việc gấp."

Từng câu nói của chị như mũi dao đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của em. Yuki-chan, em đau lắm...


For the rest of my life...?


Tôi đã quyết định sẽ thực hiện ý tưởng mới của mình.

Đây là món quà cưới dành tặng cho hai người.

Em sẽ tự tay đưa nó cho chị, Yuki-chan.

Haha.

"Hmm... Mayu-chan, chị có lời khuyên nào cho em không?"

Tôi mơ màng hỏi Mayu - đàn chị khóa trên của tôi, đồng thời cũng là người
 hiện đang ở chung căn hộ với tôi.

"Lời khuyên? Về cái gì? Cô nàng Kashiwagi đó sao?"

"Vâng~"

Tôi nhe răng cười. Mayu luôn hiểu tôi muốn nói gì.

"Lời khuyên của chị dành cho em là: Em tốt hơn hãy tránh xa cô ta ra."

"Eh? Tại sao?"

"Em chỉ cần biết vậy thôi."

Mayu lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi.


Dường như có gì đó không ổn...?


30 minutes, a blink of an eye...


Ngày cưới của chị, tôi đã chọn bộ đồ đẹp nhất của mình, thậm chí là còn đi làm tóc cho thật đẹp.

Cầm món quà trên tay, tôi bước thật nhanh đến nơi chị tổ chức đám cưới.

"Chị Yuki !!"

"Em lại đến tìm tôi làm gì?"

Em muốn tặng quà cưới cho hai chị."

Chị im lặng nhìn tôi.

"Em xin lỗi đã làm phiền chị. Nhưng chị cứ nhận nó đi. Món quà cuối cùng em dành tặng cho chị."

"..." Chị vẫn im lặng.


"Làm ơn hãy nhận nó. Em đã thức suốt 2 ngày nay để chuẩn bị." Tôi nài nỉ.


"Vậy... Cám ơn em..."

"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Em có việc phải đi. Tạm biệt."

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi thật nhanh, miệng mỉm cười nhưng trái tim như bị đang bóp chặt.

Thật khó thở.

"Tối hôm qua em đã ở đâu? Có biết chị tìm em cả đêm không?"

Mayu giận dữ chụp lấy cổ áo tôi ngay khi tôi vừa mới bước chân vào căn hộ chung của cả hai.


"Em ở nhà Yuki..."

Tôi lí nhí đáp lại.


"Em... CÁI GÌ !? NHÀ YUKI !?"

"Mayu-chan, chị nói nhỏ thôi. Hàng xóm nghe thấy đấy."

"Chết tiệt. Matsui Jurina. Chị đã dặn em hãy tránh xa cô ta ra mà. Tại sao em không nghe lời chị hả !!"


Mayu rít lên, mặt tái đi vì cơn giận. Chị ấy vốn luôn kìm chế những cơn giận rất tốt, nhưng một khi đã nổi giận thì...


"Bình tĩnh bình tĩnh..."


Tôi nuốt nước bọt, cố nặn ra một nụ cười trấn an Mayu.


"Bình tĩnh cái qué !! Tối qua hai người có xảy ra chuyện gì không?"


Tôi không đáp, mặt cúi gầm xuống, đỏ lựng.


"Mẹ nó! Em coi lời chị nói là cái đinh gì hả Jurina? Okay. Được thôi. Sau này em làm gì thì mặc em. Đừng nói tới chị nữa."


RẦM !!


"Em xin lỗi, Mayu..."



30 minutes, to alter our lives...


Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày, tôi mở cửa đi ra lấy tờ báo mới được đưa tới.

[HOT] Nhà thờ A bị đánh bom. Hàng chục người bị thiệt mạng.

Nhà thờ A?

Ồ. Là nơi chị đã tổ chức lễ cưới.

Ahaha…

Tại sao nước mắt lại chảy thế này?

Haha...


30 minutes, to make up my mind...


Trở về sau khi dự đám tang của chị, tôi đã lấy ra món đồ đó.

Món đồ mà tôi đã chuẩn bị từ rất lâu.


30 minutes, to finally decide...


Đã đến lúc rồi.


Papa, mama...

Forgive me.


Mở bài hát yêu thích lên, tôi khẽ lẩm nhẩm theo lời nhạc. Và ngay khi bản nhạc kết thúc, khoé miệng tôi khẽ nhếch lên và rồi uống cạn chai nước trong tay.

"Hẹn gặp lại."

Tôi nhắm mắt lại.

"Giấc ngủ thật tuyệt làm sao."

Haha.

...

Ngày hôm sau, các trang báo đưa tin về một cô gái chết trong nhà riêng.

Mọi người xung quanh bàn tán, mỗi người một lý do.

Có người cho rằng cô gái sống trong một gia đình không có hạnh phúc, người khác lại cho rằng cô gái trẻ đã chịu áp lực quá nhiều.

Nhưng có mấy ai biết được câu chuyện phía sau nó?

2 nhận xét:

  1. đan xen giữa quá khứ và hiện tai, đừng nói vụ nổ bom nhà thờ là từ món quà cưới của Ju cưng nha!
    nếu thiệt thì Ju yan ghê vậy =]]] tình yêu bị phản bội thì thôi chúng ta ôm nhau cùng chết cho đẹp cả đôi đường chăng?

    Nếu được thì rùa đăng luôn mấy fic còn lại đi, đọc ổn lắm luôn mà, ngại gì T_T ta ko biết nhân xét đâu nên nói lảm nhảm thôi nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chính nó đó đó người. Chết chùm là HE rồi nhỉ =))))))))

      Mấy cái kia ta xóa rồi. Thích nhất cái này nên mới để lại đó :">

      Xóa