Author: ITO
Tình trạng: Ongoing
Pairings: Cú Mì (Ikuta x Minami), Wakarei
-------------------------------
Tình trạng: Ongoing
Pairings: Cú Mì (Ikuta x Minami), Wakarei
-------------------------------
Chương đầu tiên này dành tặng cho beta riêng của Rùa. Năm cuối cấp học tốt em nhé. Chúc em vượt qua được cái năm cuối cấp mệt mỏi vật vã này và đậu vào trường em muốn. Năm nay em cứ việc học thôi. Edit lỗi cứ để Rùa lo. Gambatte ~~~ ( ̄∀ ̄)
Douzo ~~~
Douzo ~~~
-------------------------------
1. Mây bay
Phi cơ chậm rãi bay dọc bầu trời, để lại vài đám mây trắng mềm mại.
Không khí có chút nóng bức, trên cây ve kêu to, còn có những tán lá xanh biếc, tất cả đều khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở của mùa hè.
"Erika, cậu đứng đó dòm ngó lâu như vậy là không tốt nha. Ở đây còn có hai đứa thôi. Có nhanh lên không." Đứng đợi suốt 15 phút đồng hồ vẫn không thấy kẻ kia nhúc nhích, Minami mất kiên nhẫn lên tiếng hối thúc Ikuta.
"Tuần tới chúng ta đi rồi nên mình muốn lưu lại nhiều ký ức một chút. Nếu cậu không đợi được thì cứ về trước đi."
Ikuta trấn an Minami.
"Hừ." Minami nhăn nhó đi thẳng ra phía cửa, quay đầu lại liếc một cái, bĩu môi, nhìn Ikuta bằng ánh mắt kỳ thị.
Ikuta đột nhiên vỗ vỗ vai cô, "Nhìn đủ rồi. Chúng ta về đi ~"
Minami khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói một câu, "Đằng ấy còn thua đây nhiều nhé ~"
Kiêu ngạo chết người.
Ikuta tự nhủ.
Trong tòa nhà lớn của trường lúc này chỉ còn lại hai người.
Rõ ràng vẫn là đầu hạ, nhưng thời tiết lại khiến cho người ta cảm thấy khô nóng đến vậy.
Năm ngoái, ngay đúng vào đầu hạ, Minami cùng Ikuta trở thành bạn tri kỉ.
Vào giờ giải lao của tiết học thể dục buổi sáng, các học sinh tản ra trò chuyện.
Minami tay cầm điện thoại lượn lờ trên mạng xem các tin tức về thời trang thì thấy hàng tá các loại đồ đang khá là phổ biến này nọ.
Nói thật thì cô cũng không hay để ý chuyện ăn mặc cho lắm. Đối với cô, chỉ cần chọn quần áo không quá khó coi, thấy thoải mái là ổn.
Ờ thì cũng chỉ là quan điểm cá nhân thôi. Cô làm sao theo kịp bọn họ.
Cô cũng không có bạn bè thực sự, chỉ tùy tiện tìm vài cô bạn học mà cùng trò chuyện, cùng đi shoping, chẳng qua là muốn cuộc sống trong trường học không quá cô đơn mà thôi.
Nhưng mà biết đâu bất ngờ.
Minami hiện đang ngồi xem một vở nhạc kịch mới cạnh Ikuta.
Ikuta vốn là thành viên hội FA lúc nào cũng một thân một mình, vô tình cùng Minami trò chuyện. Sau này Minami phát hiện ra tuy Ikuta thoạt nhìn thì giống như một đại tiểu thư, nhưng thực chất lại vô cùng độc lập, lại còn thích sáng tác nữa.
Thật ra thì là ngại nhất chính là mấy mối quan hệ thân thiết, không nên vì quá gần gũi với Ikuta mà coi thường bọn họ.
Trong phòng học cũng có rất nhiều người đang trò chuyện, âm thanh líu ríu vang lên như một tầng sương mù dày đặc, đối với Ikuta, thời tiết vốn đã khó chịu giờ lại càng thêm khó chịu.
Ikuta bấm nút phía bên hông điện thoại, chỉnh âm lượng lên cao.
Tiếng giày cao gót vang lên, một cô gái tóc ngắn trong chiếc váy trắng bước vào, trên tay cầm sách vở và giáo án.
Hẳn là giáo viên chủ nhiệm của lớp, Fukagawa-sensei.
"Ikuta-chan, Fukagawa-sensei đến rồi. Tắt điện thoại đi." Minami với tay nhấn nút khóa màn hình, thì thầm nhắc Ikuta.
Ikuta tắt điện thoại, quay sang nhìn Minami mỉm cười.
Fukagawa-sensei do tính tình dịu dàng, khoan dung lại rất cá tính và dạy học thì vô cùng chất lượng nên luôn được học sinh gọi là thánh mẫu.
Trong trường có rất nhiều học sinh đều có cùng một mơ ước, đó là được làm học sinh của cô.
“Hai tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức dạ tiệc mùa hè, lớp chúng ta sẽ diễn một vở kịch, là vở 《 Elizabeth 》. Trước mắt chúng ta cùng thảo luận, chọn ra một nam một nữ cho vở kịch. Cô phân công cho hai em Ikuta Erika và Hoshino Minami, 3 giờ chiều nay sau khi tan học đến phòng giáo viên nhận kịch bản và đạo cụ của vở kịch. Có ai có ý kiến gì không?”
Fukagawa-sensei hỏi.
Không có tiếng trả lời. Xem ra là không ai phản đối. . .
Lúc này Minami đột nhiên giơ tay lên.
"Em Hoshino, có vấn đề gì sao?"
"Em chỉ muốn hỏi là em có thể diễn vai nam còn bạn Ikuta diễn vai nữ không ạ?" Hoshino rụt rè hỏi.
"A. . . Thật đáng tiếc, không được. . ." Fukagawa-sensei trông có vẻ khá tiếc.
"Vâng. . ." Hoshino nằm bò ra bàn thở dài một cái.
Như thường lệ, Minami và Ikuta ngồi học cạnh nhau nhưng không thảo luận nhiều như các bạn học khác.
Rốt cục cũng tới giờ tan học.
"Minami, bọn này đi trước nha. Thứ hai gặp ~" Kawago Hina tạm biệt Minami xong liền cùng với hai người bạn học khác rời khỏi lớp.
"Ừa. Byebye." Minami vẫy vẫy tay.
Cô quay đầu lại nhìn thì vừa lúc Ikuta đang ở cách đó không xa, "Bạn Ikuta, cùng đi lấy kịch bản đi."
Minami nhìn Ikuta, nói.
"Ừ. Đi thôi."
Lấy kịch bản và nghe dặn dò mấy việc cần phải chuẩn bị xong, Minami cùng với Ikuta bắt tàu điện trở về nội thành.
Cả hai người không ai nói năng gì, cho đến khi Minami lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này trước.
“Bạn Ikuta, hay là ngày mai mình gặp nhau được không? Để thảo luận về kịch bản và sửa chữa trang phục diễn.”
Ikuta đang ngồi thẫn thờ thả hồn trên mây thì bị triệu hồi về.
“Ừ cũng được. Khi nãy có nhìn qua kịch bản một chút, còn vài chỗ cần chỉnh sửa lại. Ngày mai gặp nhau ở đâu đây?”
“À, vậy gặp ở quán Starbucks Shibuya nhé?” Minami hỏi.
“Chỗ đó đông người lắm, hơn nữa lại ở xa nhà. Mà như vầy đi, sắp tới bố mẹ mình sẽ đi công tác khoảng hai ngày, hay là sang nhà mình?
“Được đó. Nhà cậu ở đâu?” Minami hớn hở.
Ikuta thoáng chần chừ, “Minami, chút nữa trên đường về nhà chúng ta sẽ đi ngang qua đó. Đến lúc đó mình sẽ chỉ đường cho cậu.”
“Ừa ~”
Ikuta và Minami cứ im lặng đi cùng nhau như vậy, cho đến khi cả hai dừng lại ở quảng trường.
“Ikuta, tới nhà mình rồi.”
“Ừm, Minami này, ngay chỗ cột đèn giao thông ở đằng trước, rẽ trái rồi đi đến căn nhà thứ hai thì đó là nhà của mình, ừm. . . Nếu không thì 8 giờ sáng mai mình đón cậu ~” Ikuta đề nghị.
“Ừa cũng được đó. Mình về nhé. Mai gặp ~”
. . .
Sáng đầu hạ không quá nóng, sương sớm đọng lại trên lá, khiến cho bầu không khí càng thêm tươi mát. Ánh mặt trời rọi vào hai hàng cây bên đường, những cánh hoa rơi trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ.
Ikuta mặc một chiếc áo t-shirt trắng cùng quần với quần yếm denim, hồi hộp bước nhanh đến nhà Hoshino. Nói thật là đêm qua Ikuta đã chạy đi mua rất nhiều mấy món ăn vặt ngọt ngọt và còn chuẩn bị sẵn cả đồ uống nữa.
A, nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa biết Hoshino thích gì. Quên mất chuyện lấy lòng người đẹp, biết thế hỏi sớm sớm một chút.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Ikuta nhận ra Hoshino đang đứng trước cửa đợi mình.
“Minami ~” Ikuta vừa chạy về phía Minami vừa vẫy vẫy tay.
Minami nghe thấy giọng Ikuta liền quay đầu sang. “A, cậu đến rồi.”
Minami nở một nụ cười đáng yêu với cô.
"Đi thôi."
Ikuta cũng không rõ vì sao lại có dũng khí đến nắm tay Minami kéo đi, mà Minami cũng không hề cự tuyệt cô, hai người cứ chạy như vậy, tận hưởng buổi sáng mùa hạ đẹp đẽ này.
“Xong rồi.” Mở khóa cửa xong, Minami theo Ikuta vào trong nhà.
Nhà Ikuta có hai tầng, tuy không thể nói là giàu có xa hoa, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy thân thiết, dễ chịu như ở nhà.
“Minami ngồi sofa đi. Cậu uống gì?” Ikuta mở tủ lạnh ra, hỏi.
"À. . . Nước trái cây là được rồi." Minami đáp qua loa.
Ikuta đem ra hai cái đĩa có in hình mèo và trái cây ướp lạnh đặt lên bàn.
“Ikuchan, sao cậu biết mình thích trái cây ướp lạnh? ~”
Minami nhìn đĩa trái cây, mắt lấp lánh.
“Đoán thôi ~ Chứ cậu nghĩ làm sao mà mình biết được?
Ikuta cười cười chọc ghẹo.
"Thấy ghét à ~"
“À Ikuchan, mấy vấn đề trong kịch bản mà hôm qua cậu nói, cậu có ghi chú lại không?”
Ăn uống xong xuôi, Minami rốt cục cũng chịu nghĩ đến chuyện chính.
“Mình sửa lại rồi. Để lấy cho cậu coi ~”
Ikuta liền chạy về phòng lấy kịch bản, bên trong cuốn kịch bản có rất nhiều những chỗ được khoanh tròn lại, hẳn là Ikuta đều đã ra tay chỉnh sửa xong cả rồi.
“Minami xem qua xem có vấn đề gì không, nếu không thì sửa nốt cuốn kịch bản của cậu là xong, cậu có thể về nhà sớm.” Ikuta nói.
“Không thành vấn đề ~ Để mình xem. À mà đúng rồi, hôm qua mình có nghĩ đến vấn đề trang phục, ở lầu một của tòa nhà Ginza có một cửa hàng cho thuê trang phục, lễ phục này nọ, tiền thuê trọn ngày là 50000 yên, nếu là thuê để diễn cho trường hoặc chụp hình cho trường thì tiền sẽ do nhà trường chi trả, nhưng vấn đề là mình muốn mua hẳn đồ đó để lại trường để cho các em khóa sau có thể lấy đồ đó diễn luôn. Mà thôi quên đi, mình chỉ là nói vậy thôi.”
Minami nói ra ý kiến của mình.
“Vậy trong vòng hai ngày tới phải đi đặt cọc trước. Chỉ còn có hai tuần nữa là phải diễn rồi. Còn lại sẽ do nhà trường lo liệu.”
“Ừa. Được rồi.”
“Mình làm xong rồi. Cám ơn Ikuchan nhiều ~” Minami đưa kịch bản lại cho Ikuta.
Hoshino nhìn về phía máy tính của Ikuta, nói.
“Đang xem quần áo à? Bộ này đẹp đó.”
“Ừa. Giúp mình chọn một bộ đi. Mình không biết chọn thế nào nữa.” Ikuta nhìn lướt qua thì thấy chỉ toàn mấy bộ y phục của nam giới trong hoàng cung thời xưa, không cách nào chọn được.
“Hay là bộ này nha. Rất hợp với khí chất của Ikuchan đó nha.” Minami mở ảnh của một bộ đồ lên.
“Eh ~ Không tồi nha. Giá cũng rẻ nữa.”
Erika cười tán dương.
Minami liếc nhìn đồng hồ. Đã 11 giờ rưỡi rồi.
“Ikuchan đói không?” Minami hỏi, mặt lộ vẻ quan tâm đặc biệt.
“Ừm. Chúng ta uống takeaway nhé. Mình gọi họ mang đến nhé?
“Ăn pizza thì sao?
Ikuta chìa tờ menu quảng cáo ra cho Minami xem.
“Pizza hải sản mù tạc cũng được này. Không thì gọi cái pizza thịt nguội đi, còn có pizza thịt gà nữa. . . Nhưng mà pizza lạp xưởng cũng rất ngon.”
Minami do dự nhìn một lượt các loại pizza trên tờ menu, không biết là nên chọn cái nào.
"Vậy hải sản mù tạc với thịt gà đi ~"
"Ừa. Cậu gọi cho họ đi."
Ăn pizza xong, Ikuta liền đề nghị hai người dợt qua kịch bản một lần.
“Minami, chỗ này đọc vậy không đúng cảm xúc. Elizabeth không có kiêu ngạo sang chảnh ~ Cậu phải đổi ngữ khí một chút.”
“Mình mới là không kiêu ngạo sang chảnh đó. Ikuchan trầm giọng xuống một chút, nếu không sẽ không thể hiện được khí thế của một vị vua.”
"Đoạn này đọc sao?"
"Không phải. . . Đoạn này phải đi ra rồi mới đọc lời thoại. . ."
Nhờ có lần diễn kịch này, mối quan hệ giữa hai người càng thân thiết hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng cả hai lại đến nhà nhau làm bài tập hoặc tập kịch.
Cho đến giờ tan học ngày thứ Tư.
“Minami, hôm nay về cùng không? Lâu rồi tụi mình không cùng đi dạo phố.”
"Hả?"
Minami quay sang, nhìn thấy Ikuta đang cùng một người đứng nhìn di động, không ngừng ấn nút khóa màn hình.
“À. Mình với Ikuta còn phải chuẩn bị cho vở kịch, cuối tuần diễn rồi, cho nên. . .” Minami nói.
"Đành vậy. Bọn này đi trước nha."
Minami và Ikuta lại cùng nhau đi bộ về nhà.
“Nè, rõ ràng là bọn mình chuẩn bị xong xuôi cho vở kịch rồi, không cần phải chỉnh sửa gì thêm nữa. Tại sao cậu lại nói với mấy cậu ấy như vậy?
Ikuta khó hiểu nhìn Minami.
"À thì cũng không có gì. Chỉ là muốn về nhà cùng cậu thôi."
"Eh~"
Nghe xong đáp án, Ikuta không khỏi mỉm cười.
“Không có gì nha. Chỉ là muốn cùng mấy người đi bộ về thôi. Đừng có mà hiểu lầm.”
Minami nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tsundere của mình.
“Dạ biết rồi.”
Ngày diễn, vở kịch đã hạ màn rất thành công, cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu kì nghỉ hè của trường Nogizaka.
Thật ra có một việc mà có lẽ cả Minami và Ikuta đều không để ý, rằng họ phải cảm ơn vở kịch này vì nó đã đem hai người lại gần nhau.
. . .
"Con gái về rồi ~" Vừa về đến nhà, Minami liền bị mẹ lôi vào trong.
Minami liếc mắt nhìn bàn ăn, đồ ăn có vẻ nhiều hơn mọi khi, cô tò mò hỏi:
"Mẹ, hôm nay đồ ăn nhiều vậy?"
"Hôm nay chị họ Reika của con tới nhà chơi. Con bé muốn ở lại nhà mình một đêm."
"A. . ."
Minami ngớ người, trong đầu đột nhiên nhớ lại hình ảnh thân mật của Reika và Wakatsuki ở sân bóng rổ lúc chiều.
“Không phải là con rất thích chị họ Reika của con hả? Chị con muốn ở lại mà không có một chút phản ứng gì hết là sao. Mà quên mất, con đi dọn phòng nhanh đi. Con gái con đứa gì mà phòng bừa bộn quá. Mau đi đọn đi ~”
Mẹ Minami đẩy cô về phía cầu thang.
Minami đi về phòng, dọn dẹp gọn gàng lại một chút.
Hình ảnh của Reika và Wakatsuki cứ lảng vảng trong đầu cô suốt.
Ây da ~~~ Thiệt là phiền phức quá đi mà.
Minami nghĩ thầm, trút giận lên món đồ chơi của mình.
“A, cháu dì đến rồi sao. Mau vào đây đi. Minami đang ở trên phòng đấy. Con lên với nó đi ~”
Reika-neechan đến rồi!
Minami liền chạy nhanh xuống cầu thang.
“Con chào dì dượng, chào chị Reika.”
Chào hỏi xong, Reika bước đến chỗ Minami véo nhẹ má cô.
"Minami càng ngày càng đáng yêu à nha."
Mẹ Reika gật gù đồng tình.
“Hai đứa lên phòng chơi đi.”
“Dạ.”
Reika và Minami ngồi trên giường, mỗi người ôm một cái gối.
“Minami với nhóc Ikuta năm nay diễn kịch hả?” Reika bắt đầu trước.
“Năm nay thì không có diễn. Năm nay bọn em tổ chức hát hò. Có em, Ikuchan, Asuka, Himeka. Chưa hết nha, bọn em còn có thêm Miona, Hina với Junna cùng diễn nữa đó.”
Minami giải thích.
“Năm ngoái mấy đứa diễn được lắm đó. Chị với Wakatsuki đi xem mà bị mấy đứa hút mất hồn luôn. Cho nên năm nay mới mò về xem tiếp nè ~”
"Wakatsuki?"
Minami có tí nhạy cảm khi nghe đến cái tên đó.
"Reika-neechan, chị quen Wakatsuki như thế nào?"
Minami hỏi dè chừng.
“À. . . Là như vầy. Wakatsuki cực kì đào hoa, được rất nhiều người thích. Cơ mà hai đứa con gái thì quen thế nào được ~ Minami, em đã thấy được cái gì rồi?”
Biểu cảm của Reika chuyển từ hạnh phúc đang đỏ mặt ngượng ngùng.
"Mẹ của . . ."
". . . Có lẽ là nên đổi chủ đề đi."
Cảnh đêm ở Tokyo rất náo nhiệt, có nhiều những thương xá lớn, đèn đường thì sáng trưng, người người qua lại đông đúc. Cho nên, tuy rằng được đến Tokyo là mong ước của nhiều người, nhưng thật ra nó lại là một thành phố vô cùng cô độc.”
"Himeka, Miona, mình phải đi rồi. Hai ngày nữa gặp lại nha ~ Bye bye."
Asuka, Himeka cùng với Miona vẫy vẫy tay chào cô xong thì dừng lại ở quán nước trong trung tâm thành phố.
Hai dáng người quen thuộc đập vào mắt Asuka.
Asuka đột nhiên ngưng uống nước.
"Asuka ~" Hashimoto mỉm cười, vẫy tay với cô.
"Hashimoto-sensei ~ Maiyan ~" Asuka nhe răng cười rồi chạy tới chỗ Hashimoto và Shiraishi đang ngồi.
Shiraishi nựng má Asuka, Asuka bật cười khúc khích.
"Asuka đi đâu đấy?" Hashimoto hỏi.
"Dạ. . . Em đang về nhà."
Asuka đăm chiêu một lúc rồi đáp.
"Đi ăn cơm chung không?" Shiraishi hỏi.
"Dạ được. Để em gọi cho ba mẹ. Đằng nào cũng đã nghỉ hè rồi mà."
"Asuka định học ở đâu?" Hashimoto hỏi.
"Em học không quân. Mọi người đều muốn học không quân mà." Asuka đáp.
Shiraishi và Hashimoto ngồi nhìn Asuka ăn, không hẹn mà cùng mỉm cười.
Chuyện đau lòng như vậy thật sự có thể quên đi sao?
Mình vốn là đã muốn quên đi, muốn không để ý tới.
Asuka đã nghĩ như vậy . . . . . .
Phi cơ chậm rãi bay dọc bầu trời, để lại vài đám mây trắng mềm mại.
Không khí có chút nóng bức, trên cây ve kêu to, còn có những tán lá xanh biếc, tất cả đều khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở của mùa hè.
"Erika, cậu đứng đó dòm ngó lâu như vậy là không tốt nha. Ở đây còn có hai đứa thôi. Có nhanh lên không." Đứng đợi suốt 15 phút đồng hồ vẫn không thấy kẻ kia nhúc nhích, Minami mất kiên nhẫn lên tiếng hối thúc Ikuta.
"Tuần tới chúng ta đi rồi nên mình muốn lưu lại nhiều ký ức một chút. Nếu cậu không đợi được thì cứ về trước đi."
Ikuta trấn an Minami.
"Hừ." Minami nhăn nhó đi thẳng ra phía cửa, quay đầu lại liếc một cái, bĩu môi, nhìn Ikuta bằng ánh mắt kỳ thị.
Ikuta đột nhiên vỗ vỗ vai cô, "Nhìn đủ rồi. Chúng ta về đi ~"
Minami khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói một câu, "Đằng ấy còn thua đây nhiều nhé ~"
Kiêu ngạo chết người.
Ikuta tự nhủ.
Trong tòa nhà lớn của trường lúc này chỉ còn lại hai người.
Rõ ràng vẫn là đầu hạ, nhưng thời tiết lại khiến cho người ta cảm thấy khô nóng đến vậy.
Năm ngoái, ngay đúng vào đầu hạ, Minami cùng Ikuta trở thành bạn tri kỉ.
Vào giờ giải lao của tiết học thể dục buổi sáng, các học sinh tản ra trò chuyện.
Minami tay cầm điện thoại lượn lờ trên mạng xem các tin tức về thời trang thì thấy hàng tá các loại đồ đang khá là phổ biến này nọ.
Nói thật thì cô cũng không hay để ý chuyện ăn mặc cho lắm. Đối với cô, chỉ cần chọn quần áo không quá khó coi, thấy thoải mái là ổn.
Ờ thì cũng chỉ là quan điểm cá nhân thôi. Cô làm sao theo kịp bọn họ.
Cô cũng không có bạn bè thực sự, chỉ tùy tiện tìm vài cô bạn học mà cùng trò chuyện, cùng đi shoping, chẳng qua là muốn cuộc sống trong trường học không quá cô đơn mà thôi.
Nhưng mà biết đâu bất ngờ.
Minami hiện đang ngồi xem một vở nhạc kịch mới cạnh Ikuta.
Ikuta vốn là thành viên hội FA lúc nào cũng một thân một mình, vô tình cùng Minami trò chuyện. Sau này Minami phát hiện ra tuy Ikuta thoạt nhìn thì giống như một đại tiểu thư, nhưng thực chất lại vô cùng độc lập, lại còn thích sáng tác nữa.
Thật ra thì là ngại nhất chính là mấy mối quan hệ thân thiết, không nên vì quá gần gũi với Ikuta mà coi thường bọn họ.
Trong phòng học cũng có rất nhiều người đang trò chuyện, âm thanh líu ríu vang lên như một tầng sương mù dày đặc, đối với Ikuta, thời tiết vốn đã khó chịu giờ lại càng thêm khó chịu.
Ikuta bấm nút phía bên hông điện thoại, chỉnh âm lượng lên cao.
Tiếng giày cao gót vang lên, một cô gái tóc ngắn trong chiếc váy trắng bước vào, trên tay cầm sách vở và giáo án.
Hẳn là giáo viên chủ nhiệm của lớp, Fukagawa-sensei.
"Ikuta-chan, Fukagawa-sensei đến rồi. Tắt điện thoại đi." Minami với tay nhấn nút khóa màn hình, thì thầm nhắc Ikuta.
Ikuta tắt điện thoại, quay sang nhìn Minami mỉm cười.
Fukagawa-sensei do tính tình dịu dàng, khoan dung lại rất cá tính và dạy học thì vô cùng chất lượng nên luôn được học sinh gọi là thánh mẫu.
Trong trường có rất nhiều học sinh đều có cùng một mơ ước, đó là được làm học sinh của cô.
“Hai tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức dạ tiệc mùa hè, lớp chúng ta sẽ diễn một vở kịch, là vở 《 Elizabeth 》. Trước mắt chúng ta cùng thảo luận, chọn ra một nam một nữ cho vở kịch. Cô phân công cho hai em Ikuta Erika và Hoshino Minami, 3 giờ chiều nay sau khi tan học đến phòng giáo viên nhận kịch bản và đạo cụ của vở kịch. Có ai có ý kiến gì không?”
Fukagawa-sensei hỏi.
Không có tiếng trả lời. Xem ra là không ai phản đối. . .
Lúc này Minami đột nhiên giơ tay lên.
"Em Hoshino, có vấn đề gì sao?"
"Em chỉ muốn hỏi là em có thể diễn vai nam còn bạn Ikuta diễn vai nữ không ạ?" Hoshino rụt rè hỏi.
"A. . . Thật đáng tiếc, không được. . ." Fukagawa-sensei trông có vẻ khá tiếc.
"Vâng. . ." Hoshino nằm bò ra bàn thở dài một cái.
Như thường lệ, Minami và Ikuta ngồi học cạnh nhau nhưng không thảo luận nhiều như các bạn học khác.
Rốt cục cũng tới giờ tan học.
"Minami, bọn này đi trước nha. Thứ hai gặp ~" Kawago Hina tạm biệt Minami xong liền cùng với hai người bạn học khác rời khỏi lớp.
"Ừa. Byebye." Minami vẫy vẫy tay.
Cô quay đầu lại nhìn thì vừa lúc Ikuta đang ở cách đó không xa, "Bạn Ikuta, cùng đi lấy kịch bản đi."
Minami nhìn Ikuta, nói.
"Ừ. Đi thôi."
Lấy kịch bản và nghe dặn dò mấy việc cần phải chuẩn bị xong, Minami cùng với Ikuta bắt tàu điện trở về nội thành.
Cả hai người không ai nói năng gì, cho đến khi Minami lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này trước.
“Bạn Ikuta, hay là ngày mai mình gặp nhau được không? Để thảo luận về kịch bản và sửa chữa trang phục diễn.”
Ikuta đang ngồi thẫn thờ thả hồn trên mây thì bị triệu hồi về.
“Ừ cũng được. Khi nãy có nhìn qua kịch bản một chút, còn vài chỗ cần chỉnh sửa lại. Ngày mai gặp nhau ở đâu đây?”
“À, vậy gặp ở quán Starbucks Shibuya nhé?” Minami hỏi.
“Chỗ đó đông người lắm, hơn nữa lại ở xa nhà. Mà như vầy đi, sắp tới bố mẹ mình sẽ đi công tác khoảng hai ngày, hay là sang nhà mình?
“Được đó. Nhà cậu ở đâu?” Minami hớn hở.
Ikuta thoáng chần chừ, “Minami, chút nữa trên đường về nhà chúng ta sẽ đi ngang qua đó. Đến lúc đó mình sẽ chỉ đường cho cậu.”
“Ừa ~”
Ikuta và Minami cứ im lặng đi cùng nhau như vậy, cho đến khi cả hai dừng lại ở quảng trường.
“Ikuta, tới nhà mình rồi.”
“Ừm, Minami này, ngay chỗ cột đèn giao thông ở đằng trước, rẽ trái rồi đi đến căn nhà thứ hai thì đó là nhà của mình, ừm. . . Nếu không thì 8 giờ sáng mai mình đón cậu ~” Ikuta đề nghị.
“Ừa cũng được đó. Mình về nhé. Mai gặp ~”
. . .
Sáng đầu hạ không quá nóng, sương sớm đọng lại trên lá, khiến cho bầu không khí càng thêm tươi mát. Ánh mặt trời rọi vào hai hàng cây bên đường, những cánh hoa rơi trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ.
Ikuta mặc một chiếc áo t-shirt trắng cùng quần với quần yếm denim, hồi hộp bước nhanh đến nhà Hoshino. Nói thật là đêm qua Ikuta đã chạy đi mua rất nhiều mấy món ăn vặt ngọt ngọt và còn chuẩn bị sẵn cả đồ uống nữa.
A, nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa biết Hoshino thích gì. Quên mất chuyện lấy lòng người đẹp, biết thế hỏi sớm sớm một chút.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Ikuta nhận ra Hoshino đang đứng trước cửa đợi mình.
“Minami ~” Ikuta vừa chạy về phía Minami vừa vẫy vẫy tay.
Minami nghe thấy giọng Ikuta liền quay đầu sang. “A, cậu đến rồi.”
Minami nở một nụ cười đáng yêu với cô.
"Đi thôi."
Ikuta cũng không rõ vì sao lại có dũng khí đến nắm tay Minami kéo đi, mà Minami cũng không hề cự tuyệt cô, hai người cứ chạy như vậy, tận hưởng buổi sáng mùa hạ đẹp đẽ này.
“Xong rồi.” Mở khóa cửa xong, Minami theo Ikuta vào trong nhà.
Nhà Ikuta có hai tầng, tuy không thể nói là giàu có xa hoa, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy thân thiết, dễ chịu như ở nhà.
“Minami ngồi sofa đi. Cậu uống gì?” Ikuta mở tủ lạnh ra, hỏi.
"À. . . Nước trái cây là được rồi." Minami đáp qua loa.
Ikuta đem ra hai cái đĩa có in hình mèo và trái cây ướp lạnh đặt lên bàn.
“Ikuchan, sao cậu biết mình thích trái cây ướp lạnh? ~”
Minami nhìn đĩa trái cây, mắt lấp lánh.
“Đoán thôi ~ Chứ cậu nghĩ làm sao mà mình biết được?
Ikuta cười cười chọc ghẹo.
"Thấy ghét à ~"
“À Ikuchan, mấy vấn đề trong kịch bản mà hôm qua cậu nói, cậu có ghi chú lại không?”
Ăn uống xong xuôi, Minami rốt cục cũng chịu nghĩ đến chuyện chính.
“Mình sửa lại rồi. Để lấy cho cậu coi ~”
Ikuta liền chạy về phòng lấy kịch bản, bên trong cuốn kịch bản có rất nhiều những chỗ được khoanh tròn lại, hẳn là Ikuta đều đã ra tay chỉnh sửa xong cả rồi.
“Minami xem qua xem có vấn đề gì không, nếu không thì sửa nốt cuốn kịch bản của cậu là xong, cậu có thể về nhà sớm.” Ikuta nói.
“Không thành vấn đề ~ Để mình xem. À mà đúng rồi, hôm qua mình có nghĩ đến vấn đề trang phục, ở lầu một của tòa nhà Ginza có một cửa hàng cho thuê trang phục, lễ phục này nọ, tiền thuê trọn ngày là 50000 yên, nếu là thuê để diễn cho trường hoặc chụp hình cho trường thì tiền sẽ do nhà trường chi trả, nhưng vấn đề là mình muốn mua hẳn đồ đó để lại trường để cho các em khóa sau có thể lấy đồ đó diễn luôn. Mà thôi quên đi, mình chỉ là nói vậy thôi.”
Minami nói ra ý kiến của mình.
“Vậy trong vòng hai ngày tới phải đi đặt cọc trước. Chỉ còn có hai tuần nữa là phải diễn rồi. Còn lại sẽ do nhà trường lo liệu.”
“Ừa. Được rồi.”
“Mình làm xong rồi. Cám ơn Ikuchan nhiều ~” Minami đưa kịch bản lại cho Ikuta.
Hoshino nhìn về phía máy tính của Ikuta, nói.
“Đang xem quần áo à? Bộ này đẹp đó.”
“Ừa. Giúp mình chọn một bộ đi. Mình không biết chọn thế nào nữa.” Ikuta nhìn lướt qua thì thấy chỉ toàn mấy bộ y phục của nam giới trong hoàng cung thời xưa, không cách nào chọn được.
“Hay là bộ này nha. Rất hợp với khí chất của Ikuchan đó nha.” Minami mở ảnh của một bộ đồ lên.
“Eh ~ Không tồi nha. Giá cũng rẻ nữa.”
Erika cười tán dương.
Minami liếc nhìn đồng hồ. Đã 11 giờ rưỡi rồi.
“Ikuchan đói không?” Minami hỏi, mặt lộ vẻ quan tâm đặc biệt.
“Ừm. Chúng ta uống takeaway nhé. Mình gọi họ mang đến nhé?
“Ăn pizza thì sao?
Ikuta chìa tờ menu quảng cáo ra cho Minami xem.
“Pizza hải sản mù tạc cũng được này. Không thì gọi cái pizza thịt nguội đi, còn có pizza thịt gà nữa. . . Nhưng mà pizza lạp xưởng cũng rất ngon.”
Minami do dự nhìn một lượt các loại pizza trên tờ menu, không biết là nên chọn cái nào.
"Vậy hải sản mù tạc với thịt gà đi ~"
"Ừa. Cậu gọi cho họ đi."
Ăn pizza xong, Ikuta liền đề nghị hai người dợt qua kịch bản một lần.
“Minami, chỗ này đọc vậy không đúng cảm xúc. Elizabeth không có kiêu ngạo sang chảnh ~ Cậu phải đổi ngữ khí một chút.”
“Mình mới là không kiêu ngạo sang chảnh đó. Ikuchan trầm giọng xuống một chút, nếu không sẽ không thể hiện được khí thế của một vị vua.”
"Đoạn này đọc sao?"
"Không phải. . . Đoạn này phải đi ra rồi mới đọc lời thoại. . ."
Nhờ có lần diễn kịch này, mối quan hệ giữa hai người càng thân thiết hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng cả hai lại đến nhà nhau làm bài tập hoặc tập kịch.
Cho đến giờ tan học ngày thứ Tư.
“Minami, hôm nay về cùng không? Lâu rồi tụi mình không cùng đi dạo phố.”
"Hả?"
Minami quay sang, nhìn thấy Ikuta đang cùng một người đứng nhìn di động, không ngừng ấn nút khóa màn hình.
“À. Mình với Ikuta còn phải chuẩn bị cho vở kịch, cuối tuần diễn rồi, cho nên. . .” Minami nói.
"Đành vậy. Bọn này đi trước nha."
Minami và Ikuta lại cùng nhau đi bộ về nhà.
“Nè, rõ ràng là bọn mình chuẩn bị xong xuôi cho vở kịch rồi, không cần phải chỉnh sửa gì thêm nữa. Tại sao cậu lại nói với mấy cậu ấy như vậy?
Ikuta khó hiểu nhìn Minami.
"À thì cũng không có gì. Chỉ là muốn về nhà cùng cậu thôi."
"Eh~"
Nghe xong đáp án, Ikuta không khỏi mỉm cười.
“Không có gì nha. Chỉ là muốn cùng mấy người đi bộ về thôi. Đừng có mà hiểu lầm.”
Minami nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tsundere của mình.
“Dạ biết rồi.”
Ngày diễn, vở kịch đã hạ màn rất thành công, cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu kì nghỉ hè của trường Nogizaka.
Thật ra có một việc mà có lẽ cả Minami và Ikuta đều không để ý, rằng họ phải cảm ơn vở kịch này vì nó đã đem hai người lại gần nhau.
. . .
"Con gái về rồi ~" Vừa về đến nhà, Minami liền bị mẹ lôi vào trong.
Minami liếc mắt nhìn bàn ăn, đồ ăn có vẻ nhiều hơn mọi khi, cô tò mò hỏi:
"Mẹ, hôm nay đồ ăn nhiều vậy?"
"Hôm nay chị họ Reika của con tới nhà chơi. Con bé muốn ở lại nhà mình một đêm."
"A. . ."
Minami ngớ người, trong đầu đột nhiên nhớ lại hình ảnh thân mật của Reika và Wakatsuki ở sân bóng rổ lúc chiều.
“Không phải là con rất thích chị họ Reika của con hả? Chị con muốn ở lại mà không có một chút phản ứng gì hết là sao. Mà quên mất, con đi dọn phòng nhanh đi. Con gái con đứa gì mà phòng bừa bộn quá. Mau đi đọn đi ~”
Mẹ Minami đẩy cô về phía cầu thang.
Minami đi về phòng, dọn dẹp gọn gàng lại một chút.
Hình ảnh của Reika và Wakatsuki cứ lảng vảng trong đầu cô suốt.
Ây da ~~~ Thiệt là phiền phức quá đi mà.
Minami nghĩ thầm, trút giận lên món đồ chơi của mình.
“A, cháu dì đến rồi sao. Mau vào đây đi. Minami đang ở trên phòng đấy. Con lên với nó đi ~”
Reika-neechan đến rồi!
Minami liền chạy nhanh xuống cầu thang.
“Con chào dì dượng, chào chị Reika.”
Chào hỏi xong, Reika bước đến chỗ Minami véo nhẹ má cô.
"Minami càng ngày càng đáng yêu à nha."
Mẹ Reika gật gù đồng tình.
“Hai đứa lên phòng chơi đi.”
“Dạ.”
Reika và Minami ngồi trên giường, mỗi người ôm một cái gối.
“Minami với nhóc Ikuta năm nay diễn kịch hả?” Reika bắt đầu trước.
“Năm nay thì không có diễn. Năm nay bọn em tổ chức hát hò. Có em, Ikuchan, Asuka, Himeka. Chưa hết nha, bọn em còn có thêm Miona, Hina với Junna cùng diễn nữa đó.”
Minami giải thích.
“Năm ngoái mấy đứa diễn được lắm đó. Chị với Wakatsuki đi xem mà bị mấy đứa hút mất hồn luôn. Cho nên năm nay mới mò về xem tiếp nè ~”
"Wakatsuki?"
Minami có tí nhạy cảm khi nghe đến cái tên đó.
"Reika-neechan, chị quen Wakatsuki như thế nào?"
Minami hỏi dè chừng.
“À. . . Là như vầy. Wakatsuki cực kì đào hoa, được rất nhiều người thích. Cơ mà hai đứa con gái thì quen thế nào được ~ Minami, em đã thấy được cái gì rồi?”
Biểu cảm của Reika chuyển từ hạnh phúc đang đỏ mặt ngượng ngùng.
"Mẹ của . . ."
". . . Có lẽ là nên đổi chủ đề đi."
Cảnh đêm ở Tokyo rất náo nhiệt, có nhiều những thương xá lớn, đèn đường thì sáng trưng, người người qua lại đông đúc. Cho nên, tuy rằng được đến Tokyo là mong ước của nhiều người, nhưng thật ra nó lại là một thành phố vô cùng cô độc.”
"Himeka, Miona, mình phải đi rồi. Hai ngày nữa gặp lại nha ~ Bye bye."
Asuka, Himeka cùng với Miona vẫy vẫy tay chào cô xong thì dừng lại ở quán nước trong trung tâm thành phố.
Hai dáng người quen thuộc đập vào mắt Asuka.
Asuka đột nhiên ngưng uống nước.
"Asuka ~" Hashimoto mỉm cười, vẫy tay với cô.
"Hashimoto-sensei ~ Maiyan ~" Asuka nhe răng cười rồi chạy tới chỗ Hashimoto và Shiraishi đang ngồi.
Shiraishi nựng má Asuka, Asuka bật cười khúc khích.
"Asuka đi đâu đấy?" Hashimoto hỏi.
"Dạ. . . Em đang về nhà."
Asuka đăm chiêu một lúc rồi đáp.
"Đi ăn cơm chung không?" Shiraishi hỏi.
"Dạ được. Để em gọi cho ba mẹ. Đằng nào cũng đã nghỉ hè rồi mà."
"Asuka định học ở đâu?" Hashimoto hỏi.
"Em học không quân. Mọi người đều muốn học không quân mà." Asuka đáp.
Shiraishi và Hashimoto ngồi nhìn Asuka ăn, không hẹn mà cùng mỉm cười.
Chuyện đau lòng như vậy thật sự có thể quên đi sao?
Mình vốn là đã muốn quên đi, muốn không để ý tới.
Asuka đã nghĩ như vậy . . . . . .
Vừa đi kiểm tra về thấy cái này em hạnh phúc quá chừng hà :'(
Trả lờiXóaChùi ui em yêu Rùa quá nhèo <3 <3 <3
Nhất định nhất định sau năm nay thì Rùa cứ thỏa sức tung chữ còn edit cứ để em :">
Cú Mì thặc là dễ thương đó mà :'(
Cám ơn em =))))
XóaRùa cũng thấy *đặc biệt* dễ thương nữa. CúMì hường phấn đã cứu vớt Rùa ; A ;b
- Đậu :3 hình như bé Cú đơn phương bé Mì phải không??, đọc đến đoạn bé nó muốn lấy lòng ng đẹp mà buồn cười quá :)))
Trả lờiXóaCó lẽ là thế. Hẳn là trước đó 2 bé cũng có cảm nắng nhau rồi nhưng vì lí do nào đó mà ko dám mở lời. Tôi đoán thế =))
XóaCậu ơi cậu còn giữ link fic này không có thể cho mình xin với ^^
Trả lờiXóaRất tiếc là mình không có link bạn ạ. Hồi đó máy bị lỗi mình quên save link lại, và thế là đi tong luôn. Mình có thử tìm lại nhưng mà không tìm thấy nữa ; _ ;
Xóa