Nogizaka46:
17:
Thời gian
Tokyo
cũng có tuyết rơi.
Ánh
sáng hắt vào khu đất phủ đầy tuyết trắng phía sau tòa nhà, Watanabe Mayu đứng ở
ven đường, ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay đầy trời.
Những
tinh thể hình lục giác không ngừng rơi xuống trước mắt nàng, sau cùng là đáp xuống
mặt đất rồi rất nhanh tan ra và biến mất.
Nàng
vươn tay ra, thầm nghĩ, sinh mệnh này mới thực ngắn ngủi làm sao. Nhưng mà sinh
mệnh của một bông tuyết lại trôi qua nhanh hơn, chỉ trong một cái chớp mắt liền
biến thành giọt nước, giống như nước mắt của ông trời vậy.
Watanabe
chỉnh lại khăn quàng cổ, dùng khăn che mặt lại. Không phải là nàng sợ lạnh,
nhưng nhìn bông tuyết trắng thuần khiết kia lại cảm thấy có chút hổ thẹn.
‘
Vì sao tôi lại đáp ứng. . . . ’
.
. .
Hai
ngày trước.
Watanabe
nhìn cô gái ngồi trước mặt, chờ đối phương mở miệng. Tuy rằng lúc đó có chút
quen biết, nhưng mối quan hệ cũng không được tính là thân mật, hơn nữa lại gặp
mặt vào ban đêm, khiến cho nàng không thể lý giải được.
"Thật
có lỗi, trễ rồi còn gọi cô ra." Cô gái thành khẩn giải thích.
Watanabe
cười cười, cô gái ngũ quan tinh xảo đứng dưới ánh đèn đường nhu hòa càng thêm
xinh đẹp.
"Tôi
tìm cô, là muốn xác nhận một việc."
"Xác
nhận?" Watanabe khó hiểu hỏi.
"Đúng
vậy." Cô gái cầm lấy cái chai trên bàn, rót đến nửa ly rồi đưa cho
Watanabe."Mayu-san, cô là nguyện ý đến Nogizaka46?"
"Sao?"
Tuy rằng đã chuẩn bị trước, nhưng đối phương vẫn là khiến cho Watanabe há hốc mồm."Nogizaka?"
"Cô
nghe không sai." Cô gái mỉm cười."Cũng giống như trong bộ phim kia,
thuyên chuyển đến Nogizaka."
"Tuy
rằng tôi cũng thực thích Nogizaka, nhưng hoàn cảnh hiện tại tôi cũng đã rất vừa
lòng ."
"Mayu-san,
xã hội này mỗi ngày đều quên đi rất nhiều việc." Cô gái lại mỉm cười, dùng
ánh mắt chân thành nhìn Watanabe."Vài năm sau, cả cô, cả AKB, thậm chí là
khắp cả PJ48 có lẽ sẽ bị lãng quên."
"Cô
cuối cùng là muốn nói gì?"
"Còn
nhớ rõ nguyện vọng của ngài không?" Cô gái cúi đầu nhìn ly nước."Nguyện
vọng được đứng trên đỉnh của PJ48."
Tay
cầm ly hơi run run, không phải Watanabe cố ý, mà là phản xạ có điều kiện.
"Ta
nhớ rõ a." Không biết vì sao, Watanabe Mayu thản nhiên nở nụ cười.
"Hiện
tại, nguyện vọng này của cô càng ngày càng xa tầm với nga." Ở phía đối diện,
cô gái kia ngẩng đầu, cũng mỉm cười.
"Nếu
cứ tiếp tục ở AKB, cô sẽ không bao giờ chạm được tới đỉnh."
"Tôi
sẽ cố gắng." Watanabe nói ra một câu mà ngay cả cô tôi cũng thấy khó hiểu.
"Tôi
nghĩ là cô nên biết, sự cố gắng không thể nào quyết định hết thảy. Mạo muội hỏi,
Mayu-san cũng sắp 20 tuổi rồi?"
"Cô
hỏi làm gì?" Watanabe không rõ vì sao lại cảm thấy bất an.
"2
năm vừa qua, cô đã dần bị mọi người lãng quên."
"Tôi
không hiểu ý của cô." Watanabe tức giận.
“Một
khi bị lãng quên thì cơ hội chạm tới đỉnh càng cao. Mayu-san, 1 năm vừa qua, cô
không nghĩ là nên làm một cái gì đó để khiến cho tương lai sáng lạn hơn à?"
"Cái
đó và thuyên chuyển có liên quan sao?"
"Có,
ở Nogizaka, cô nhất định sẽ trở thành nữ
hoàng của cả PJ48."
"Đùa
vui đấy."
"Những
trò đùa vui là bởi vì nội dung của nó luôn xa rời thực tế." Cô gái vẫn mỉm
cười, mặt không chút biến sắc."Mà chuyện tôi muốn, thật ra lại rất gần."
"Tôi
nghĩ là tôi không muốn nghe cô nói đùa nữa đâu." Watanabe cầm ly lên, uống
một ngụm trà.
.
. .
"Tôi
không chấp nhận cách của cô." Watanabe lạnh lùng đáp.
"Dù
cho có bị lãng quên cũng không?"
"Không
sao cả. Bởi vì đó là lựa chọn của tôi."
"Nhưng
cô không thể quay lại được nữa."
"Cái
gì?"
"Cô
không còn cơ hội nào để tái tuyển cử nữa." Cô gái kia nhìn Watanabe."Đây
cũng là sự thật, đúng không?"
"Vì
sao lại phải tuyển cử?"
"Bởi
vì, kết quả của cô ở hiện tại, không phải là tốt nhất."
.
. .
"Vì
sao cô lại biết rõ quyết định của công ty?" Watanabe không thể hiểu được
cách lý giải của đối phương.
"Nơi
này." Cô gái đặt tay lên ngực mình."Nơi này của bọn họ đều đã bị tha
hóa cả rồi."
"Tha
hóa sao. . ." Watanabe lẩm bẩm.
"Không
cần lo lắng, cô sẽ không giống bọn họ đâu. Khi đó, cái mà cô nhận được chính là
ước mơ của chính cô."
"Này,
tôi có thể mượn quyền lực của cô không?" Cô gái chậm rãi phẩy tay.
Tay
run lên, Watanabe đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng tay vẫn cứ run rẩy.
"Vì
sao cô lại muốn làm như vậy?"
"Tôi
cũng sắp đến 20 tuổi." Trên mặt cô gái kia lộ ra vẻ bi thương."Sẽ sớm
bị lãng quên, nên tôi muốn khiến cho nhiều
người biết đến tôi."
"Cô
là ‘một niệm xả thân, một niệm thành ma’*. Những thứ khác đối với cô đều không
quan trọng sao?"
"Mayuchan
thật sự là một người tốt. Cô có biết không? Những lời này còn có vế sau nữa, đó
là ‘thị phi thiện ác, phật ma một niệm gian’**. Ngoài kia có rất nhiều kẻ lừa đảo
vẫn còn đang ẩn thân, trong mắt người khác, bọn họ đều là thiên sứ."
"Tôi.
. . ." Watanabe bỗng nhiên mất đi dũng khí, chậm chạp lui lại.
"Không
bao lâu sau, mọi người khi bàn luận sẽ nói, đây là Watanabe Mayu của Nogizaka, Watanabe
Mayu của PJ48."
Cô
gái vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không nhúc nhích. Hai tay đan chặt vào nhau.
"Mayuchan,
cô chỉ cần làm thiên sứ trong mắt mọi người là tốt rồi. Còn lại, tôi sẽ làm."
"Thiên
sứ sao. . . ."
"Đúng
vậy, chúng ta có thể tìm lại thiên sứ đã mất."
-----------------
* Câu này có nghĩa đại loại như là hi sinh mọi thứ để đạt được mong muốn.
** Còn câu này, theo bạn thì ý muốn nói là ranh giới giữa thiện ác rất mỏng manh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét