Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2020

[Đại Ngu Hải Đường] Tiểu phẩm cua chồng của Ngu Thư Hân (P3)

Đại Ngu Hải Đường] Tiểu phẩm cua chồng của Ngu Thư Hân (P3)
a.k.a: Lần này sẽ giữ cậu lại được (Gương vỡ lại lành)

Author: Sẽ update sau vì mất link
Editor: Nestle Milo
Lần trước đã đọc Đường Đường cua vợ thì lần này đọc lại Hân Hân cua chồng nha 


07.

Triệu Tiểu Đường đóng trong phim là một vai diễn có chút ích kỉ, ngang ngược kiêu ngạo, nàng với Ngu Thư Hân chính là đối thủ với nữ chính cũng không có nhiều cảnh tranh đấu, quay nhiều ngày như vậy, mới có một cảnh cạnh tranh lớn.


Bộ phim này đại khái là nữ chính thích nam chính, nam chính trong lòng lại có tình cảm với nữ hai, một mực không muốn tiếp nhận nữ chính. Nữ hai không phải là người xấu, nhưng mà vì nữ chính làm một việc tổn hại đến lợi ích bản thân, không thể không nhằm vào nữ chính. Cuối cùng nam chính nhân ra nữ chính tốt, buông tha cho nữ hai và drama máu chó như bình thường.

Hôm nay là tập nữ chính cùng nữ hai đối chọi gay gắt.

Thời điểm này nữ chính đã điều tra ra là nữ hai sau lưng hãm hại mình, muốn từng bước ép sát nữ hai lộ ra chân tướng, nhận sai.

Tại thời điểm quay phim, nổi lên một trận mưa, nhỏ.

Triệu Tiểu Đường hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt khó ở mà gắt gao nhìn chằm chằm vào người đứng cách mình không xa, khoanh tay, mang theo vẻ mặt khinh miệt mà nhìn Ngu Thư Hân.

"Cô vì cái gì mà không buông tha tôi? Cô dựa vào cái gì để có thể sống thoải mái như vậy?"

"Cô nghĩ cô là ai, cô nghĩ rằng cô có thể làm tôi tổn thương mấy phần sao?"

Triệu Tiểu Đường nghiến răng mà đọc thuộc lời kịch, ý đồ đem cảm xúc khắc sâu vào lời thoại, màu son đỏ thẫm cũng bị mờ đi bởi vết răng.

Nàng kỳ thật rất chán ghét biểu cảm khinh miệt này của Ngu Thư Hân. Kể cả là đang diễn, trong phim, nhưng cũng làm cho nàng cảm giác như thể đang một bên cười nhạo mình đáng thương, cảm thấy không cam lòng.

Trước sự bất ngờ của tất cả mọi người, Ngu Thư Hân bật khóc.

Nghe lời Triệu Tiểu Đường nói, nàng liền trực tiếp đứng hình, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Đường. Nhìn ánh mặt Triệu Tiểu Đường lạnh như băng, nhìn biểu cảm Triệu Tiểu Đường chán ghét, nàng dần không kiểm soát được cảm xúc khuôn mặt nữa, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy chân mà khóc lớn.

Đứng xa thì chỉ có khả năng biết Ngu Thư Hân khóc, thế nhưng là Triệu Tiểu Đường nghe thấy được Ngu Thư Hân đang nói.. "Ta không có"

Chờ Ngu Thư Hân khóc xong, sửa sang lại tinh thần, chuẩn bị quay lại cảnh lần nữa.

Coi như thuận lợi.

Còn có một cảnh nữ chính bị nữ hai đẩy xuống hồ.

Triệu Tiểu Đường tại thời điểm chính mình đẩy Ngu Thư Hân xuống, chuẩn bị thu tay về lại, Ngu Thư Hân dùng ngón út nhẹ nhàng ngoắc một cái trong lòng bàn tay Tiệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân lúc diễn động tác thấy được Triệu Tiểu Đường có chút run sợ, Triệu Tiểu Đường vô thức nghĩ muốn đỡ nàng, bàn tay đến một nửa rồi lại khó khăn lắm mới dừng lại. Nếu như ở chỗ này diễn không tốt, nếu như cảnh này NG mà nói, như vậy nghĩa là Ngu Thư Hân sẽ phải nhảy hồ lần thứ 2.

Nàng không muốn, nàng không muốn làm cô gái của mình chịu thương tổn.


08,

Nhảy hồ mùa xuân mà nước không nóng, bạn nhất định sẽ cảm lạnh, Ngu Thư Hân có thể chia sẻ từ kinh nghiệm bản thân như vậy.

Sau cảnh nhảy hồ, sắc mặt Ngu Thư Hân liền không hề tốt. Lớp phấn dày đặc cũng nhìn trắng bệch không giọt máu. Ngu Thư Hân cảm thấy không thoải mái mà diễn tiếp cảnh vui vẻ tiếp theo, muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Ngu Thư Hân đi rồi, Triệu Tiểu Đường cảm giác một nửa hồn mình cũng theo Ngu Thư Hân đi mất. Nàng thoạt nhìn qua cảm thấy yếu như vậy, có sao không? Triệu Tiểu Đường không khỏi suy tư.

Thẳng tới tối sau khi kết thúc công việc, trợ lý Ngu Thư Hân tìm đến nói với Triệu Tiểu Đường rằng Ngu Thư Hân bị cảm nóng rần lên, muốn nhờ Triệu Tiểu Đường giúp đỡ một chút. Đầu óc của Triệu Tiểu Đường dường như không thể hoạt động bình thường, cả buổi đều không nói nên lời một câu, trong đầu tất cả đều là: "Ngu Thư Hân bị sốt, Ngu Thư Hân nóng rần lên"

Lúc cầm lấy thẻ dự bị để mở cửa phòng của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường trong lòng cảm thấy chút lo lắng.

Đây là lần đầu tiên trong những ngày này nàng chủ động tìm tới Ngu Thư Hân.

Nữ nhân của nàng thật sự chịu quá nhiều ủy khuất.

Ngu Thư Hân hẳn là mới uống thuốc xong, nằm im ngủ giữa giường, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống đôi môi trắng bệch, để lại một hình ảnh mỹ nữ đang bị bệnh đánh trúng.

Triệu Tiểu Đường đi tới, cúi người nhìn xem nữ tử đang điềm nhiên ngủ, nhẹ nhàng thở dài, thò tay lên trán nàng thử độ nóng.

Có vẻ như trợ lý không có dọa người rồi.

Có lẽ cảm nhận được người quen vuốt ve, hay chỉ muốn hấp thu thêm chút băng lãnh xoa dịu độ nóng, Ngu Thư Hân vô thức hướng tay Triệu Tiểu Đường cọ xát, trong mộng nỉ non ra tiếng.

Khi Ngu Thư Hân tỉnh lại, đã thấy Triệu Tiểu Đường gà gật phía đầu giường, Ngu Thư Hân mơ hồ "Tiểu Đường, mình muốn uống nước." 
Làm Triệu Tiểu Đường giật mình một nửa.

Khi Triệu Tiểu Đường đem nước bưng tới trước mặt Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân không biết phải nghĩ gì, cũng không biết phải làm thế nào, hốc mắt muốn đỏ như một bé thỏ con đang buồn.

Nàng tưởng là vẫn luôn có thể tự do hoán đổi được nét mặt và cảm xúc của mình.

Nhìn thấy Triệu Tiểu Đường quay lưng đi cất ly, Ngu Thư Hân rốt cuộc không nhịn được khóc lớn, từ trên giường đứng lên, chạy xuống giường từ phía sau ôm lấy Triệu Tiểu Đường, mang theo tiếng khóc nức nở rầm rì nói: "Tiểu Đường, mình vẫn còn rất yêu cậu, cậu đừng không để ý đến mình có được không, cậu đừng không quan tâm mình có được không?"

Ly nước rung trên tay bỗng nhiên cảm thấy không còn đủ sức để cầm, chiếc ly rơi xuống chảy đầy ra thảm, tạo nên một tiếng nặng nề.

Tựa như rơi xuống lòng của Triệu Tiểu Đường vậy.

"Cậu buông tôi ra trước đã." Triệu Tiểu Đường nghĩ tới Ngu Thư Hân hiện tại vẫn chưa hết sốt, tâm tình kích động như vậy không tốt lắm, nói qua định gỡ hai tay của Ngu Thư Hân ra khỏi người mình.

Cảm nhận được động tác của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân cực kì bối rối, càng thêm dùng sức mà buộc chặt cánh tay, một bên nói năng lộn xộn "Đừng, Tiểu Đường, đừng bỏ mình ra, mình cũng không muốn chia tay, mình thực sự là bất đắc dĩ."

Lúc nghe nói vậy, Triệu Tiểu Đường đã không còn sức lực đẩy cánh tay của Ngu Thư Hân ra nữa, nàng ta lúc nào cũng thật nhiều lý do.

"Mình thực sự không muốn chia tay, nhưng công ty biết, công ty của cậu và mình đều biết"

"Bọn hắn lần đầu tìm đến mình nói chuyện phiếm, nói cái này sẽ ảnh hưởng tới tương lai của chúng ta, mình liền ích kỉ nói, cái này có gì đáng sợ, cùng lắm thì chúng ta cũng không muốn cái tương lai này"

"Thế nhưng là mình phát hiện bọn hắn bắt đầu chặn tài nguyên của cậu, thời điểm nhận ra cậu bắt đầu bị ngầm chèn ép, mình đột nhiên luống cuống, mình không biết bản thân làm vậy đến cùng là đúng hay sai."

Bị cảm mà khóc đến vậy, Ngu Thư Hân nói mỗi câu đều mang theo giọng mũi dày đặc, vòng tay quanh Triệu Tiểu Đường có chút run rẩy.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy sau lưng mình có chút ướt ái, như là có hơi nước đang dần ngấm vào y phục của mình, mang đến cảm giác dính dính.

"Vì vậy cậu thỏa hiệp?" Lời nói nói ra miệng, Triệu Tiểu Đường cảm thấy giọng mình thật ngu ngốc.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy Ngu Thư Hân sau lưng mình nhẹ gật đầu, nàng cảm nhận được mặt của nàng ta đang rúc vào lưng mình.

"Mình sợ, Tiểu Đường, mình thực sự sợ, sợ cậu hận mình. Phương thức liên lạc cũng không phải mình xóa, đến lúc mình dừng lại thì đã không kịp rồi. Mình vẫn luôn muốn thêm WeChat của cậu, nhưng mình không dám."

Triệu Tiểu Đường đẩy hai tay Ngu Thư Hân ra, xoay người đối mặt nhìn đôi mắt Ngu Thư Hân bối rối bất lực, trên gương mặt còn chưa tiêu vệt nước mặt, cánh môi khẽ nhếch, lúm đồng tiền trên má thật đáng yêu.

Ngu Thư Hân ơi là Ngu Thư Hân, cậu thực sự đáng sợ. Tôi không chia tay cậu, cũng không thể quên được cậu, không thể buông bỏ cậu, cam nguyện bại trận, vì cậu mà tan rã quân lính.

Khóe mắt Triệu Tiểu Đường hiện ra màu đỏ, trong mắt ẩn chứa chút  nước mắt, liều mạng cắn môi dưới, không muốn bản thân khóc thành tiếng như Ngu Thư Hân, nhíu mày.

"Vậy sao không nói cho tôi biết?"

Ngu Thư Hân cúi đầu, ủy khuất hít mũi một cái, mũi nhỏ rung rung "Mình muốn một lần được bảo vệ cậu"

Tôi cũng không muốn nhìn cậu bị tổn thương, tôi cũng muốn được cậu bảo vệ, đồng thời cũng muốn bảo vệ lấy cậu, có thể trở thành người cậu dựa vào.

"Cậu xem hiện tại mình đã trưởng thành, có năng lực, có thể chính thức bảo vệ được cậu rồi, vậy nên mình nghĩ tốt nhất là nên tìm lại cậu."

Triệu Tiểu Đường đột nhiên cảm giác bản thân gì cũng không nói ra được, nàng hết ngày dài đêm thâu không ngừng mơ tới. Những gì nàng mong muốn mộng tưởng, nay đã thành thật rồi.

Nàng đưa tay lên ôm lấy mặt của Ngu Thư Hân, vì sốt mà hiện ra màu đỏ, ôn nhu hạ môi xuống trán của nàng ta, chậm rãi hướng phía dưới hôn tới, mắt, mũi cuối cùng hôn lên bờ môi mềm mại tra tấn đầu óc nàng ngày đêm.

Môi với răng nhanh chóng gắn bó, hai lưỡi linh hoạt cuốn lấy nhau, lúc tách ra còn hiện ra mập mờ tơ bạc.

Triệu Tiểu Đường ôm lấy Ngu Thư Hân, đem nàng nhè nhẹ đặt trên giường, Ngu thư Hân mới từ chóng mắt, sau khi hôn thì hồi phục tinh thần, bắt đầu thẹn thùng "Tiểu Đường, mình còn đang sốt như vậy, lây bệnh cho cậu mất"

Nàng đem mặt mình vùi vào trong chăn, lộ ra đôi tai đáng yêu, đỏ như sắp chảy máu.

Hiện tại mới nghĩ đến chuyện lây bệnh có hay không thì muộn mất rồi, Triệu Tiểu Đường bật cười, ngồi bên giường, cúi người, há miệng liếm liếm tai Ngu Thư Hân đùa bỡn, làm cho nữ nhân kia chịu không được, run rẩy.

"Không liên quan, lây bệnh cho tôi cậu mới có thể hồi phục nhanh nha".

Người của nàng, một mực vẫn là người của nàng, bất kể bao nhiêu năm, bất kể đã trải qua bao nhiêu sự tình, đều là người duy nhất trong tâm nàng.

Tôi không biết được tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất lần này, tôi cam tâm vì nàng.

09.

Ngày tiếp theo Ngu Thư Hân liền trả phòng của mình, đạo diễn hỏi việc này, Ngu Thư Hân liền cười thẹn thùng bảo để tiết kiệm kinh phí sản xuất. Định đi qua phòng của Triệu Tiểu Đường ở, còn có thể thuận tiện chơi đùa với nhau.

Triệu Tiểu Đường khoanh tay nhìn Ngu Thư Hân mắt chơm chớp thao thao bất tuyệt mà không kiềm được nhếch môi.

Bạn diễn đi qua thấy vậy liền đùa "Khó có cơ hội được chứng kiến Triệu Tiểu Đường cười đấy".

Phải rồi, nếu Ngu Thư Hân bên cạnh thì chuyện này không khó được rồi.

Cảm tạ ông trời làm cho nàng và Ngu Thư Hân gặp phải yêu nhau, cảm tạ trời cao không để cho các nàng để mất nhau.

Nàng cũng không quên, Ngu Thư Hân thế nhưng là con cưng của trời.

END

P/s: Ngọt ngào đúng không, lúc đọc truyện này editor cũng đã òa òa đó :> 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét