Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

[Đại Ngu Hải Đường] Truyện Cổ Đêm Khuya/ Ngày 1

[Đại Ngu Hải Đường] Truyện Cổ Đêm Khuya/ Ngày 1

Tác giả: 微白呀♡
Editor: Nestle Milo
Tôi chưa thấy cái fic nào nó lại phải ngọt như này các bạn ạ. Nhưng tôi thích ngọt <3
Đến một ngày nọ tôi không update mỗi ngày một truyện nữa thì đấy là vì tôi lười rồi hoặc là hôm đấy tôi đi nhậu say sml nên ngủ quên mất thôi các bạn ạ.





"Chúc ngủ ngon" Triệu Tiểu Đường dùng chao đèn bao lại ngọn đèn đầu giường Ngu Thư Hân

"Ngủ ngon, Triệu Tiểu Đường"

Ngu Thư Hân ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, đợi nghe được tiếng Triệu Tiểu Đường đóng cửa lại, rồi lại len lén mở mắt ra.

Bệ cửa sổ không có khóa, rèm cửa sổ bị gió thổi hắt lên, ánh trăng bên ngoài hắt vào.

Ngu Thư Hân chân trần bước xuống giường, lục tục đi về bên cửa sổ, nàng ngẩn người ra.

Đây đã là tháng thứ 2 bỏ nhà đi bụi của Tiểu công chúa.

Vương quốc mà nàng tiểu công chúa này bỏ đi, trong ngoài thành đều hỗn loạn.

Đương nhiên, ngoại trừ chính tiểu công chúa này ra.

Ngu Thư Hân từ nhỏ đã cảm giác mình không phải công chúa hợp lệ.

Dù sao nàng cũng không có một người mẹ kế luôn muốn cho nàng ăn táo độc, không có 12 giờ đêm bị biến thân để lại giày thủy tinh, cũng không có người nào nguyền rủa không có người yêu sẽ bị biến thành bọt biển.

Nghe hầu gái quét dọn trong cung kể, khu rừng phía đông của vương quốc có một lâu đài cao, trên tầng gác sẽ có một con ác long hay bắt cóc công chúa.

Làm nàng ở trong cung điện chờ mãi, cũng không thấy con rồng nào tới bắt nàng đi.

Tiểu công chúa liền chủ động xuất kích.

Nhân dịp ban đêm mọi người ngủ say, nàng mang trên mình balo đã chuẩn bị từ trước, suốt đêm chạy từ cung điện mà đi.

Tiểu công chúa gõ cửa tòa nhà của ác long trong truyền thuyết, con mắt sáng lấp lánh mong đợi sẽ nhìn thấy con ác long nổi tiếng này.

Cửa mở ra, nhưng bên trong là một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa.

"Xin chào, cho hỏi ngươi có phải ác long tiểu thư không?" Ngu Thư Hân mặt hỏi đầy mong chờ.

"Ác long cái gì?" Thiếu nữ mặt vừa tỉnh cơn buồn ngủ "Nhận làm người rồi..."

"Nhưng không phải ác long sẽ ở...."

Còn chưa dứt lời, cửa đóng rầm lại.

Ngu Thư Hân có chút oan ức, cứ đứng ở cửa vặn vẹo nhăn nhó nói "Nhưng ta đi rất lâu mới tới được đây... Ta thật đói a... Lại còn mệt nữa =_=..."

Tiểu công chúa đáng thương ngồi xốm trước cửa ngôi nhà "Ta chẳng mấy chốc sẽ chết dói, chết khát..."

Nàng không ngừng nghĩ linh tinh, mãi một lúc mới có tiếng mở cửa đến từ phía sau

Ngu Thư Hân vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi của thiếu nữ đứng sau cửa "Người vào đi"

"Cảm ơn người"

"Ta là bỏi vì thấy ngươi quá ồn ào nên mới cho người vào"

"Vậy ra người cũng thật là lợi hại, có thể nghe thấy âm thanh nhỏ như vậy, ngươi quả nhiên là ác long tiểu thư"

"Ta không phải..."

Triệu Tiểu Đường ban đầu cảm thấy rất hối hận khi nhặt về Ngu Thư Hân.

Dù sao Tiểu công chúa vừa yếu ớt lại ồn ào này, không có chút nào thích hợp ở bên người nàng.

Triệu Tiểu Đường là sát thủ chuyên nghiệp.

Thế nhưng bí danh của nàng lại đặc biệt lãng mạn, gọi là Kẻ cắp trái tim.

Chắc là tại vì nàng đẹp.

Nhưng nàng vẫn là một sát thủ, tại sao lại có thể để ở bên mỗi ngày một chú chim nhỏ líu ra líu ríu, đơn thuần ngây thơ Tiểu Công Chúa như này bên người được.

Các nàng về cơ bản là không hề giống nhau luôn.

Thế nhưng Tiểu công chúa cảm thấy nàng chính là ác long trong truyền thuyết.

"Ác long tiểu thư, ta ở trong cung đợi ngươi đã lâu như vậy, tại sao không có tới bắt ta?"

Bởi vì đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải là Rồng!!

Nhưng khi nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu công chúa, Triệu Tiểu Đường do dự một chút, nói "Bởi vì... Ta dạo này bận, không rảnh lắm"

"Nhưng ta đã tự mình đến đây rồi, tiếp theo muốn chờ hoàng tử hoặc hiệp sĩ nào đến cứu ta trở về"

Triệu Tiểu Đường lại do dự một chút, không muốn phá hỏng ảo mộng của Tiểu công chúa này.

Nàng vì Ngu Thư Hân quyết định dọn dẹp tầng gác mái để thành phòng trống, sau đó ngáo một cái, muốn trở về phòng ngủ bù.

Kết quả nằm ở trên giường không được bao lâu, vừa quay đầu đã nhìn thầy Tiểu công chúa ôm chăn, đứng bên giường của nàng.

Làn váy màu trắng để lộ ra đôi chân trần phía dưới.

"Ta sợ bóng tối" Ngu Thư Hân chớp chớp mắt nhìn nàng.

Vốn dự định nổi giận, Triệu Tiểu Đường lại nhanh chóng nguôi ngoai.

Thôi được rồi, người ta đáng yêu, người ta đúng.

Liền chính là một đêm chưa kịp ngủ, nghĩ tới cũng thấy kì quặc, ủ rũ, đội nhiên bị quét đi sạch sành sanh khi Triệu Tiểu Đường nhìn thấy Tiểu công chúa bên cạnh đang say sưa ngủ.

Trong giấc mộng đôi mi nàng khẽ rung, lại còn mơ hồ nói mê.

Càng nhìn càng thấy dễ thương.

Chờ Triệu Tiểu Đường nhận ra mình đang làm trò gì, trời đã hửng sáng rồi.

Triệu Tiểu Đường một mặt ôm đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, tự mình hoài nghi từ bao giờ lại thành kẻ mê sắc như vậy.

Sự kì quặc ngày một gia tăng rồi...

Tiểu công chúa yếu ớt nhưng lại thích sạch sẽ, như một con chim loăng quăng trong phòng, hết sức mà dọn dẹp tầng gác mái.

Triệu Tiểu Đường ngày thường không để ý bỗng thấy các góc đều rực rỡ hẳn lên.

Cũng không biết là làm thế nào, Triệu Tiểu Đường nhìn mỗi nơi làn váy Tiểu công chúa này lướt qua, đều giống như được rải lên một màu phấn hồng vậy.

Mẹ ơi, đáng yêu quá.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy khinh thường bản thân.

Khả năng nàng đúng là ác long, nếu không làm sao lại thật sự muốn đem Tiểu công chúa giấu trên tận tầng gác xép.

Tiểu công chúa chạy đến trước mặt nàng, ra dáng làm lễ, chủ động giới thiệu bản thân

"Xin chào, ta tên là Ngu Thư  Hân"

"Ta là Triệu Tiểu Đường"

Triệu Tiểu Đường chưa từng thấy một cô gái nào đáng yêu đến như vậy, nàng ta nói liên tục mà câu nói nào cũng làm mình thấy yêu thích.

Nàng cũng là vì Ngu Thư hân mà mua đặt đầu giường một chiếc đèn ngủ, Ngư Thư Hân liền có thể trở về phòng mình mà ngủ.

Tiểu công chúa rất nghe lời, thời điểm Triệu Tiểu Đường ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng sẽ dựa trên cửa sổ xem Triệu Tiểu Đường khi nào trở về.

"Ác long tiểu thư, ngươi sẽ mang những nàng công chúa khác về sao?"

Có một lần sau khi Triệu Tiểu Đường về đến nhà, Ngu Thư Hân hỏi nàng như vậy.

"Không có, ta đã mang về một nàng công chúa nhỏ đủ phiền toái rồi"

Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm.

"Triệu Tiểu Đường ngươi chỉ có thể có một công chúa là ta thôi"

"Tại sao?"

"Bởi vì trong ách viết, một con rồng chỉ có thể mang về một công chúa"

Triệu Tiểu Đường nhịn cười không được "Người làm sao lại đáng yêu đén thế"

Ngu Thư Hân nghiêm túc cẩn thận nhìn Triệu Tiểu Đường.

"Trong sách còn nói, yêu một người, đều bắt đầu từ việc cảm thấy người ta đáng yêu"

"Ác long tiểu thư thích ta sao?"

Ác long tiểu thư mặt đỏ như cháy, thẹn quá thành giận, hỏi nàng "Ngươi xem cái sách gì kì quặc!"

"Cũng không sao, ta cũng rất thích Triệu Tiểu Đường" Tiểu công chúa cười lên, mắt híp lại cong cong như trăng lưỡi liềm.

Triệu Tiểu Đường ở nhà quay về với Ngu Thư Hân thì ôn nhu, không ai nghĩ ra đây là người ra ngoài lạnh lùng, buộc tóc kể cả người nhà cũng nhận không ra.

Gần đây, Triệu Tiểu Đường lại càng thêm nỗ lực làm việc.

Dù sao trong nhà còn có một Tiểu công chúa phải nuôi mà.

Triệu Tiểu Đường có một căn phòng khóa trái đầy vũ khí và thuốc độc.

Ban đầu, Ngu Thư Hân rất tò mò bên trong có gì, thế nhưng Triệu Tiểu Đường nhìn căn phòng đó có vẻ rất căng thẳng.

"Trong này có gì?"

"Người không đọc trong sách sao? Rồng sẽ thu thập nhiều kho báu giống trong nhà"

Phải đùa một chút, nếu như Tiểu công chúa biết thân phận thật sự của nàng rồi sợ chạy mất thì phải làm sao?

"Vậy bên trong đó toàn là kho báu của ngươi sao?" Ngu Thư Hân tò mò gõ gõ cửa.

"Ừm, đúng vậy"

"Vậy ngươi có thể đem ta giấu trong đó được không?"

"Tại sao?"

"Như vậy, ta chính là kho báu của người"

Triệu Tiểu Đường luôn cảm thấy Ngu Thư Hân có thật là không hiểu gì hết, mà nói ra điều gì cũng khiến nàng không nhịn được mà hiểu lầm.

Mùa đông lặng lẽ gần tới rồi, Tiểu công chúa sinh ra vào mùa đông.

Một sớm nọ Triệu Tiểu Đường lén lút che mặt đi vào thành mua bánh ngọt.

Trên cửa nhiều nhà trong thành còn dán lệnh truy nã nàng.

Nàng như kẻ trộm đi đến một quán rượu nhỏ có vẻ tầm thường.

Quán rượu nhỏ nhìn qua không có vẻ gì đáng để ý, nhưng là quán ngày thường các sát thủ dùng làm nơi bí mật nhận nhiệm vụ.

Trước đó vài ngày Triệu Tiểu Đường nhận một đơn hàng khá lớn, khả năng sẽ phải đi nhiều ngày, nàng cũng vì thế muốn rèn một thanh kiếm mới.

Từ trong quán rượu lấy đi thanh kiếm mới gửi tới, Triệu Tiểu Đường tâm trạng vui vẻ gắn thanh kiếm bên người, cẩn thận cầm theo bánh gato dâu tây trở về nhà.

Tầm này chắc Tiểu công chúa vẫn đang ngủ.

Không ngờ rằng, ngay khi Triệu Tiểu Đường mở cửa, nàng đã thấy Tiểu công chúa hiếm khi dậy sớm nghiêng đầu nhìn nàng.

"Cái gì vậy?"

Nàng ta chỉ vào thanh kiếm gắn ngang eo của Triệu Tiểu Đường hỏi.

"À đây là... dao cắt bánh" Triệu Tiểu Đường nhanh trí đáp, nói xong nhấc bánh gato trong tay cho nàng nhìn một chút.

"Cánh bánh này thật đẹp a!" Ngu Thư Hân sung sướng cong mắt nói.

Nhìn thấy Ngu Thư Hân đã bị đánh lạc hướng, Triệu Tiểu Đường mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm màn đêm buông xuống, thiếu nữ mặt lạnh cẩn thận cắt chiếc bánh hình trái tim, đưa cho nàng Tiểu Công chúa thực hiện điều ước.

"Ngươi ước điều gì vậy?" Triêu Tiểu Đường hỏi

"Ta không thể nói cho người biết được" Ngu Thư Hân bĩu môi "Trong sách viết, nếu nói ra thì điều ước không thể thành sự thật"

Triệu Tiểu Đường nghĩ thầm, Tiểu Công chúa quả thật xem qua nhiều sách kì quặc.

"Vậy ta cũng ước một cái"

Triệu Tiểu Đường nhắm mắt và thầm ước.

Ngu THư Hân đã cố nhẫn nại, nhưng vẫn nhịn không được hỏi Triệu Tiểu Đường.

"Ngươi ước gì vậy?"

Triệu Tiểu Đường thần bí nháy mắt một cái "Đây là bí mật"

Buổi tối Triệu Tiểu Đường thời điểm chúc Ngu Thư Hân ngủ ngon, do dự một chút, mới nói cho nàng biết "Ta khả năng... sắp tới sẽ xa nhà một thời gian"

"Tại sao?" Ngu Thư Hân tò mò hỏi.

"Bởi vì.. Mùa đông sắp đến rồi, ta muốn tìm một chỗ ngủ đông..." Triệu Tiểu Đường nhắm mắt lại nói lung tung.

"Loài rồng các ngươi cũng phải ngủ đông sao?"

"Ừ..."

Ngu Thư Hân suy nghĩ một chút nói "Vậy cũng được, ngươi nhớ sớm trở về nha!"

Triệu Tiểu Đường trong lòng ấm áp "Ta hiểu rồi"

"Nếu như loài người cũng có thể ngủ đông thì thật tốt" Ngu Thư Hân có vẻ đăm chiêu suy nghĩ mà nói

"Tại sao lại nói vậy?"

"Nếu như loài người cũng ngủ đông, ta có thể suốt cả mùa đông mà mơ thấy ngươi"

Nữ tử nằm trên giường ánh mắt thật sự nghiêm túc.

Triệu Tiểu Đường bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy kích động, lấy dũng khí, cúi người xuống đặt lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tiểu công chúa một cái hôn.

Tiểu công chúa bất ngờ nhìn ác long tiểu thư, đưa tay bụm lấy đôi môi vừa bị hôn, tai nàng đỏ ửng.

"Ngươi tại sao lại hôn ta?"

Triệu Tiểu Đường đỏ mặt trả lời

"Trong sách không có nói cho người biết sao? Nếu như người muốn hôn môi một người, có nghĩa là ngươi rất thích nàng ta"

Ngu Thư Hân suy nghĩ một chút "Vậy ta nhất định rất thích Triệu Tiểu Đường, bởi vì ta luôn muốn hôn môi người"

Triệu Tiểu Đường lại lần nữa bị nàng Tiểu công chúa không chút e dè này thẳng thắn thiêu cháy.

Nàng vội vàng cùng Ngu Thư Hân nói lời ngủ ngon, muốn chạy trốn khỏi chô này, đóng cửa lại còn không quên để lại cho Ngu Thư Hân chén đèn dầu.

Sau khi Triệu Tiểu Đường đóng cửa lại, Ngư Thư Hân lại lén lút bò lên nằm ngoài bên bệ cửa sổ.

Tiểu công chúa có vẻ lo âu đêm trường khổ não.

Làm sao bây giờ? Rõ ràng Triệu Tiểu Đường còn chưa rời đi, nàng đã nhớ nhung người ta đến vậy.

Từ dưới gối nàng lấy ra một quyển nhật kí, dưới ánh trăng đoan đoan chính chính mà viết xuống.

Năm X, tháng X, ngày X, Trời nắng

Triệu Tiểu Đường vắng nhà ngày đầu tiên, rất nhớ nàng ta thì phải làm gì?

Triệu Tiểu Đường sáng sớm hôm sau đã lặng lẽ rời đi, lúc Ngu Thư Hân tỉnh giấc, đã không còn tìm thấy.

Hôm nay là ngày nắng hiếm có giữa mùa đông, nhưng tâm trạng của Ngu Thư hân thì rơi xuống mặt đất.

Năm X, tháng X, ngày X, Trời nắng

Triệu Tiểu Đường hôm sau không ở đây, hôm nay thời tiết rất đẹp, đáng tiếc không thể cùng Triệu Tiểu Đường đi tắm nắng (。•́︿•̀。)

Ngày thứ 3 thì trời có mưa, nhưng sau cơn mưa lại có cầu vồng rất đẹp.

Tại sao thời điểm Triệu Tiểu Đường ở nhà thì lại không có cầu vồng!

Tiểu công chúa đối với khí trời hôm nay vẫn là hết sức bất mãn, coi như là hiếm khi nào thấy cảm xúc của Tiểu công chúa như vậy

Năm X, tháng X, ngày X Trời mưa

Triệu Tiểu Đường vắng nhà ngày thứ 3, trời mưa, nhưng lại có cầu vồng! Đáng tiếc Triệu Tiểu Đường không nhìn thấy....


Cuộc sống ngày ngày như vậy trôi qua, nhưng mùa đông trong mắt Ngu Thư Hân cảm thấy như bị kéo dài ra không hồi kết

Năm X, tháng X, ngày X Tuyết rơi

Triệu Tiểu Đường vắng nhà ngày thứ, tuyết rơi rất lớn. Trên gác mái có rất là nhiều tuyết, một người dọn dẹp mệt mỏi quá đi. QAQ mùa đông lúc nào mới qua đi vậy?

Tiểu công chúa như thường lệ viết xong Nhật kí hôm nay, nhàm chán đem cằm đặt lại trên bàn, khe khẽ nhắm mắt lại, bỗng nghe âm thanh cửa cọt kẹt.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh mở khóa cửa, nàng quay đầu nhìn lại, vui mừng nhìn thấy mái tóc rối của thiếu nữ sau cánh cửa đang nhìn nàng tươi cười

"Người quay lại rồi"

Tiểu công chúa lao tới và dụi mặt mình vào mặt ác long thiếu nữ, nói giọng như thể đang làm nũng

"Ta tưởng như ngươi đã đi mất..."

Triệu Tiểu Đường tay chân có chút luống cuống đứng ở cửa, đưa tay ôm lấy nàng.

"Ta sau này sẽ không đi lâu như vậy nữa..."

Trời mới biết nàng có bao nhiêu lo lắng, chỉ lo Tiểu công chúa ở nhà lỡ đâu đụng đầu, vốn là nhiệm vụ kế hoạch hai tháng, mạnh dạn bị nàng rút lại còn một tháng.

Người thuê nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong mắt bọn họ coi nàng như một người lạnh lùng quả quyết, thân thủ thẳng thắn dứt khoát, không chút dây dưa dài dòng.

Trên thực tế thời điểm động thủ, nàng trong đầu đều là đang lo lắng Tiểu công chúa ở nhà thế nào...

Ngu Thư Hân chỉ là nhất thời buồn như vậy, nhanh chóng lại như chú chim nhỏ vui vẻ xoay vòng khắp nơi.

"Người xem, đây là ta mấy ngày trước bên ngoài nhìn thấy cầu vồng, đã vẽ lại rất đẹp nha..."

Triệu Tiểu Đường nhìn bóng lưng Ngu Thư Hân nở nụ cười.

Đều là vì Tiểu Công chúa ngốc nghếch này làm nàng thấy đau đầu, thế nhưng lại cũng vô cùng vui vẻ.

Nhìn lại những năm tháng sau này, nàng vẫn luôn là nhất.





"Sau đó? Sau đó thì sao?"

Ngu Thư Hân tò mò hỏi

Kể chuyện trước lúc đi ngủ cho Ngu Thư Hân đến bở cả hơi tai, Triệu Tiểu Đường đã buồn ngủ rồi, nói

"Ngu Thư Hân cậu mau ngủ đi, mai còn dậy sớm luyện tập đấy..."

Ngu Thư Hân bĩu môi "Được rồi..."

Chỉ chốc lát sau, trong phòng ngủ liền vang lên tiếng ngáy đều đều vững vàng.

Tưởng như đã ngủ thiếp đi, Triệu tiểu Đường trong bóng tối lặng lẽ mở mắt ra.

Tôi đem tình yêu giấu ở trong truyện cổ tích mà kể cho cậu, cậu chừng nào mới có thể hiểu ra được đây?

Nàng khổ tâm lắc lắc đầu, không nhịn được thở dài.

Ngủ ngon, tiểu công chúa của tôi.

Đúng rồi,

"Ước cho Tiểu công chúa mắt sáng long lanh cũng yêu tôi"

Đây là lời ước của ác long tiểu thư ước vào ngày sinh nhật Tiểu công chúa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét