Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

LUYỆN NGỤC ĐẢO [Chap 9A]

X:

9: Nội bộ


Ta đứng lặng trước cửa sổ nhìn tuyết rơi.

Trời lúc này đã tối, lớp tuyết trước khách sạn ánh lên màu trắng bạc, trông giống như một cánh đồng hoang vu màu bạc.

"Mỗi khi các bạn thực hiện được ước muốn của mình, chớ quên cảm tạ Chúa ban phước." Ta nhớ lại những lời được nghe trong nhà thờ ngày còn nhỏ.

Không biết vì sao lúc ấy lại thắc mắc, Chúa toàn năng thật ra trông như thế nào? Vì sao lại thấu hiểu mong ước của mọi người, hơn nữa lại giúp họ thực hiện nó.

Nhưng mà, Chúa làm sao lại phân biệt được những nguyện vọng đó tốt hay xấu? Không lẽ bọn cướp ngân hàng sẽ cầu xin Chúa che chở sao? Giết người cũng sẽ cầu xin Chúa che chở cho tránh được cảnh sát truy bắt sao? Còn ta sẽ xin Chúa giúp đỡ vạch trần bộ mặt giả tạo của bọn người kia sao?

Chúa Trời. Thượng Đế. Người đang ở đâu?

Trong lòng tự hỏi.

Vì cái gì người nghèo khổ có được một mẩu bánh mì liền cảm tạ Chúa, mà bọn người cao cao tại thượng, tiền tài dư dả lại không thèm đếm xỉa đến Người.

Giết một người thì đặc biệt sợ hãi, mà giết nhiều người thì lại trở nên đắc ý?

Ta từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy?

Trước đây, ta vẫn luôn cho rằng, sẽ càng hiểu được nhiều đạo lý, càng trở nên khôn ngoan hơn. Nhưng mà, biết càng nhiều, suy nghĩ càng ít. Ta bắt đầu trở nên oán hận xã hội không công bằng này.

Lẽ nào ta lại phải đứng ở dưới đài nhìn bọn người yếu đuối kia?

Các nàng mà xứng đáng được sùng bái, hâm mộ sao? Không. Các nàng chỉ là lũ giòi bọ đi chiếm cứ sân khấu. Cái sân khấu kia, vốn thuộc về ta.

Đạo Cơ Đốc cho rằng: Đạo đức cao thì cần phải có giáo dục, là quá trình rèn luyện trong cuộc sống phức tạp. Kỳ thật là dựa vào bản năng thôi thì khó mà trưởng thành được.

Nhìn đến đoạn này, ta bỗng nhiên đã hiểu. Hóa ra Chúa Trời cũng chỉ là một kẻ lừa đảo có đẳng cấp. Hắn cùng với chúng sinh ước định, thiên đàng và địa ngục là khác nhau. Những lời về sự sống và cái chết thật ra cũng chỉ là những lời giả dối. Khiến cho bọn người phàm phu tục tử sợ hãi cái chết mà hướng về thiên đường. Ma thuật gì đó, rõ ràng là không hề tồn tại.

Chỉ cần bọn người ngu ngốc kia cho rằng mình nhất định thắng lợi, như vậy ta sẽ không thất bại. Tại hòn đảo này, ta chính là Chúa tể của các nàng.

Trên ngón giữa tay phải không biết từ lúc nào lại có dính một giọt máu. Ta lại nghĩ đến Wakatsuki Yumi. Lúc nàng nhìn ta, trên mặt có mang theo một tia đắc ý.

Con người đáng thương, các ngươi thực sự nghĩ Chúa sẽ không bao giờ mắc sai lầm sao?

Hết thảy các sơ hở đều là do ta cố ý để cho các ngươi nhìn thấy rồi tự cho là bản thân thông minh. Những tên hề đáng thương này nhất định sẽ nghĩ rằng các nàng sẽ đánh bại được ta, sau đó sẽ được mọi người ngưỡng mộ tôn sùng như đấng cứu thế.

Đến đây đi, ta sẽ hảo hảo chiêu đãi các ngươi, tiễn các ngươi đến địa ngục.

Tiếng chuông vang lên, xuyên thủng không gian yên tĩnh. Ta liếc nhìn thiết bị trong tay. Lại có người muốn bỏ phiếu.


Nhìn dãy hành lang tối, ta lẳng lặng nở nụ cười, trò hay vừa mở màn rồi sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét