Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

LUYỆN NGỤC ĐẢO [Chap 3B]

 Nogizaka46:

3: Đỏ


Không khí trong phòng trầm mặc thực khiến cho người khác không khỏi cảm thấy ngột ngạt, không nói nhỏ, không nói chuyện phiếm, thậm chí không có một thanh âm nào, hơn hai mươi cô gái đều lẳng lặng đích đứng đó. Thời gian như thể đang ngừng trôi . . .

Gió không ngừng thổi qua cánh cửa sổ không kính che, vô tình mang theo vài bông tuyết.

Nhóm cứu viện đã đi được một lúc lâu, trong phòng, mỗi người ai nấy đều cảm nhận được nỗi sợ ngày càng chồng chất, ngày càng nghiêm trọng.

Hoảng hốt, không biết là ai đã nấc lên một tiếng nhỏ, không nghĩ là một tiếng nấc nhỏ lại thu hút sự chú ý của mọi người đến vậy, không bao lâu sau, rất nhiều người mắt bắt đầu đã ngập nước.

"Không có gì, nhất định là không có việc gì đâu, mọi người phải tin tưởng Maeda-san cùng bọn họ." Sakurai Reika cố gắng trấn an mọi người nhưng không ai nghe nàng lên tiếng, tiếng khóc mỗi lúc một lớn dần.

"Được rồi, kia có người nguyện ý cùng ta đi tiếp ứng nhóm của Maeda-san rồi sao?" Sakurai thở dài, nhìn quanh trong phòng.

Tiếng khóc tức thì nhỏ xuống, mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Sakurai.

"Lúc này thì chúng ta có thể làm gì được chứ?"

"Yoshida-sensei đã bị giết , chúng ta đi không phải cũng . . ."

Không ai đồng ý với Sakurai, ngược lại, tất cả mọi người đều tỏ ra sợ hãi.

"Vậy ngươi muốn làm gì, trốn ở chỗ này chờ người tới ứng cứu? Vẫn là muốn dùng nước mắt để giải quyết vấn đề." Sakurai hiếm khi nổi nóng, nàng cảm thấy được, thân là đội trưởng, giờ phút này chính mình phải làm một cái gì đó.

"Ta tham gia." Có người đứng lên."Ta cùng Reika đi tìm Maeda-san."

Sakurai cảm kích quay đầu lại nhìn, Wakatsuki Yumi đang hướng nàng khẽ gật đầu.

"Ta cũng đi. Ta có thể dẫn đường cho mọi người." Ikoma đứng dậy chạy đến chỗ nàng.

Toàn bộ ánh mắt ở đây đều hướng về 3 người các nàng, rất nhiều người ban đầu sợ hãi nhưng hiện cũng đã vơi dần.

"Ta cũng đi." Kashiwa Yukina lí nhí nói.

Sakurai nhìn nàng bằng ánh mắt tán dương, lúc sau không khí trong phòng lại trầm xuống, không ai lên tiếng trả lời nữa.

"Vậy bốn người bọn ta đi xem xét tình hình, mọi người đứng yên ở đây. . . ."

"Từ từ đã." Wakatsuki khều nhẹ Sakurai, nói."Không thể cứ vậy mà đi được." Nàng ở trong đại sảnh nhìn xung quanh .

Ở góc phòng bên phải, vài cây xẻng cũ có độ dài ngắn khác nhau đã thu hút được sự chú ý của nàng.

Wakatsuki đi tới, cầm lấy một cây lô câu dùng sức hướng vách tường mà đâm tới.

"ẦM." Kim loại cùng vách gỗ va chạm vào nhau, nghe ra được có tiếng động khác lạ,nàng xem xét qua cây lô câu, vẫn còn nguyên như lúc nãy.

"Lấy cái này đi." Wakatsuki quay đầu, hướng đám người đang há hốc mồm kia mà nói.

"Này. . . ." Sakurai có chút chần chừ.

"Chúng ta đi tay không chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, ít nhất là với những kẻ muốn hãm hại chúng ta. . ." Wakatsuki kiểm tra những công cụ khác, cao giọng nói.

. . .

Ngoài cửa, tuyết lúc này đã tạo thành một lớp dày, bước một bước, tuyết ngập qua giày.

"Rina, ngươi còn nhớ chuyện tai nạn mất phương hướng không?" Gió to thổi tới khiến Wakatsuki không mở được mắt, nàng híp mắt quan sát đường đi phía trước.

"Hẳn là không thành vấn đề." Nàng vừa đáp vừa lấy ra cây lô câu.

"Chúng ta xuất phát." Wakatsuki quay đầu lại, nhìn nhìn ba người phía sau."Mọi người nhớ phải chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất."

Không ai trả lời. Mỗi người đều hiểu được, Wakatsuki nói chuyện tồi tệ nhất ở đây chính là ý tứ gì. Tuy rằng trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng tất cả đều tự ý thức được, biết đâu chừng. . . bản thân sẽ vĩnh viễn an giấc ở hòn đảo này.

. . .

"Ta nhớ là ở gần đây." Nàng thấp giọng.

Trời càng tối, bốn người các nàng nhờ vào ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đèn pin mới biết được bản thân hiện đang ở gần một khu rừng.

"Khi đó, ta nhớ rõ Seita đã hô cứu mạng." Hồi tưởng lại lúc đó, nàng không khỏi rùng mình, âm thanh trong hồi tưởng của nàng thực to rõ như thể nó đang diễn ra ngay trước mắt.

"Nơi này sao?" Wakatsuki đưa đèn pin lên soi, có thể thấy được vị trí này khá thấp, cái gì cũng đều nhìn không rõ.

"Muốn đi vào?" Giọng Sakurai mang theo chút sợ hãi.

"Đã đến đây rồi . . . ." Wakatsuki nghĩ. "Có lẽ có người đang chờ chúng ta tới trợ giúp trong đó."

"Nhưng nhóm của Maeda-san đi đâu rồi? Bọn họ so với chúng ta xuất phát sớm hơn nhiều a?" Giọng Sakurai hơi run run.

"Có lẽ chân tướng ở ngay trong rừng cây." Wakatsuki quay đầu lại, vỗ vỗ vai Sakurai."Nắm chặt vũ khí của ngươi, sẽ không có việc gì đâu."

. . .

Nàng dựa theo trí nhớ mà phân biệt lối đi, các nàng bắt đầu tiến sâu vào trong rừng. Cây cối lúc đó hoàn toàn bị tuyết bao phủ, muốn phân biệt dấu hiệu dường như là bất khả thi, liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy toàn cây cối được phủ bởi tuyết trắng.

"Yumi,  nơi đó. . . ." Sakurai bỗng nhiên lên tiếng.

Ba người kia nhìn theo hướng mà Sakurai chỉ, nàng chính là chỉ về khối tuyết nhỏ cách đó không xa.

Hình nhân trên mặt đất cử động, có lẽ là do bị chói mắt.

Một tiếng động nhỏ truyền tới tai bốn nàng, Kashiwa Yukina tay nắm chặt cây lô câu, hướng về phía hình nhân nọ.

. . .

Lớp tuyết trên hình nhân rơi xuống, hiện ra trước mắt cả bốn nàng là là một khuôn mặt trắng bệch không có lấy một giọt máu.

"Seitan." Sakurai khóc nức nở hô lên.

Tuyết bao phủ tứ phía, nàng như phát điên, nhào về phía Hatanaka, lắc mạnh đối phương. Nhưng bất luận nàng có lắc mạnh đến thế nào đi nữa, Hatanaka Seira vẫn dùng đôi mắt vô hồn đó nhìn nàng, một chút cũng không cử động.

Nàng đã chết.

Trên chiếc áo khoác màu cam của Hatanaka, ngay gần vị trí của tim, vết máu đã sớm biến thành đỏ sậm bao kín ngực.

"Seitan." Nàng ôm lấy Hatanaka, bật khóc. Giữa rừng cây yên tĩnh, tiếng khóc vang lên thực thê lương.

Sakurai đột nhiên đứng lên, lôi kéo hai tay Hatanaka, dường như muốn cõng nàng trên lưng.

"Reika, ngươi làm gì?" Wakatsuki vội kéo nàng lại.

"Không thể để cho Seitan ngủ ở nơi này, không thể a. . . ." Nàng vừa khóc vừa cố gắng đem thân thể Hatanaka thân đặt lên lưng."Nàng là bạn của chúng ta."

Một trận gió to thổi qua, vài bông tuyết bay vào mắt Sakurai, nàng lấy tay lau đi, không cẩn thận khiến cho thân thể mất đi cân bằng. “ẦM!” một tiếng, nàng ngã mạnh xuống mặt đất.

Mặt khác, ba người kia không nói gì, đi ra phía trước, yên lặng nâng Sakurai dậy.

"Đem Seitan để lên lưng ta." Wakatsuki ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói.

Hatanaka Seira —— đã chết —— còn lại 31 người.


----------------
Chap này có ăn bớt vài câu  =))))))))))

2 nhận xét:

  1. Nhược ảnh thật Ikemen mà :'( , người yêu muốn đi ra ngoài là đi, muốn mang xác bạn về là mang, sao yêu vậy chứ ;____; cái đoạn trước Nagashima với Hatanaka lẫn lộn quá làm tui hơi rối nhưng thôi bỏ qua luôn, hóng thím chap tiếp nhé, tui nhớ không nhầm thì dù Wakatsuki có ngỏm sớm thì dây dưa đến về sau đến 40 chap kia phải ko, mà sau đó là cặp khọt 7 cũng vô cùng xoắn quẩy nữa nên thím cố lên nhé * beam * ~ ~~ mà nói beam lại xoắn nhẹ chuyện tình của Himetan với Itou nene :'( thôi lại *beam* ~~~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thê nô mà thím. Vợ ảnh muốn là ảnh làm chớ sao =))))))))))))

      1b thì 2 Sayuri, sau đó là đến 2 Seira làm tôi cũng quằn quại để phân biệt lắm thím. Để tôi xem lại xem sao TvT

      Dự là cái này lắm drama lắm =))))))

      Xóa