X:
1:
Gnome*
Ta
im lặng quan sát gã đàn ông đáng ghét trước mặt, hắn vẫn đang thao thao bất tuyệt về những
cuộc phiêu lưu trước kia của hắn, khuôn mặt giả tạo đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ đắc
chí.
Cặp
mắt híp thỉnh thoảng lại quét khắp người ta, ta phải cố nén cái cảm giác buồn nôn này
lại, tươi cười nịnh nọt hắn.
Nói chung là bản thân ta cũng cảm thấy nhàm chán với sự giả dối đó, vài phút sau, hắn vừa kết thúc chủ đề, liền quay sang nói:. "Cô vẫn còn trẻ, thật sự là
còn rất trẻ."**
Ta
lập tức mỉm cười rút ra một phong thư: "Vì ngài không muốn dùng thẻ, cho
nên. . . ."
Hắn
thuận tay tiếp nhận phong thư, nhân tiện vuốt lên mu bàn tay ta một cái. Cảm
giác buồn nôn lại dâng lên, nhưng mặt ta vẫn như cũ, giữ nguyên nụ cười khả ái
cùng bộ dáng đáng yêu, làm điệu bộ giận dỗi nói: "Ông chú này đúng là đáng ghét quá à!"
"Đến
lúc đó phải liên lạc với cô thế nào đây?" Đến khi tinh thần lẫn vật chất đều
đã thỏa mãn, hắn cầm lấy phong thư, đột nhiên nghiêm túc hỏi.
"Tôi hy vọng ngày mai ngài có thể tới bến tàu." Ta đặt lên bàn một tờ giấy được
gấp làm tư, bên trong có ghi vài dòng.
"Có thể sao?" Ánh mắt hắn lại bắt đầu lướt khắp người ta.
"Nhờ
ngài." Ta cúi thấp người." Ngày mai xuất phát, hy vọng ngài có thể
xuất hiện với tư cách là thuyền trưởng."
" Cũng không còn cách nào khác. Tôi biết rồi. Ngày mai sẽ đến đúng giờ."
"Tôi xin phép." Ta sửa sang lại y phục, chuẩn bị rời đi.
"Chuyện kia." Âm thanh chán ghét lại vang lên ở sau lưng."Thuyền trưởng thật sẽ không xuất hiện sao?"
"Ngài
cứ yên tâm, chuyện này đã lo liệu xong." Ta không quay đầu lại, đáp.
"Vậy sao. Ha ha ha. . ."
Sau
lưng vang lên tiếng cười khiến người khác không khỏi buồn nôn. Ta không nói nữa,
vội vàng bỏ đi. Có lẽ có một câu ta không định nói cho hắn biết: lần này, có lẽ là một
đi không trở lại.
Ta
chính là Đức Chúa Trời, là chúa tể của vạn vật. Về sau, trên hòn đảo nhỏ, chuyện sinh tử
của các người đều là do ta quyết định. Nhân danh tiểu thiên sứ của Gnome, ta sẽ
trừng trị các ngươi. Sẽ còn đó những tiếng gào thét thê thảm, tiếng rên rỉ ai
oán từ các linh hồn. Bọn họ khi còn sống chưa từng được khen ngợi, cũng chưa
từng được nói đến. Lẫn trong đó, còn có một số ít tự xưng là thiên sứ, bọn họ tuy bất trung nhưng không hề chống lại Chúa Trời, họ vốn chỉ đang lo lắng cho bản
thân.
Bây
giờ, mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu.
.
. .
Ta
mặc một chiếc áo khoác lông cồng kềnh dưới ánh mặt trời mùa đông, làm ra vẻ sợ
lạnh lui về phía sau đám đông.
Phía
đối tác bắt đầu phàn nàn: "Đã muộn mất một giờ rồi. Sao còn chưa tới nhỉ? Kế
hoạch của chúng ta làm sao mà kịp đây."
Ta
ở xa nhìn thấy trợ lý tức giận, âm thầm cười một trận: cho dù có chờ bao lâu, hắn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện đâu.
.
. .
"Chết tiệt." Tiếng gầm truyền đến bên tai, ta liền quay về phía phát ra âm thanh đó, vừa rồi là tiếng trợ lý nổi cáu với cái điện thoại.
"Chết tiệt." Tiếng gầm truyền đến bên tai, ta liền quay về phía phát ra âm thanh đó, vừa rồi là tiếng trợ lý nổi cáu với cái điện thoại.
Ta
liếc mắt nhìn đồng hồ, tên háo sắc kia mau mau xuất hiện đi.
"Lạnh
chết mất, Maeda-san, khi nào chúng ta mới có thể bắt đầu đây?" Các nhân viên
phụ trách khiếu nại.
Ta
cũng giả bộ mất kiên nhẫn, lẫn giữa các nàng mà khiếu nại.
"Được
rồi, được rồi, thuyền trưởng vì lí do cá nhân mà không thể đi được, chúng ta đã
khẩn cấp gọi điện tìm người thay thế.”
"Maeda-san,
Maeda-san!" Trợ lý hô to vào điện thoại.
"Lại
làm sao đó?" Giọng nói của Maeda-san lúc này mang theo tia tức giận.
"Bên
kia đã liên lạc được với Takagi-sensei rồi, có thể chuẩn bị xuất phát."
Maeda
thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nói với các thành viên: "Mọi người đã đợi
lâu rồi, bây giờ có thể lên thuyền xuất phát."
Âm
thanh này không biết được bao nhiêu đề-xi-ben, bất quá lần này không phải oán
giận, mà là cảm thán với lịch trình.
‘Hòn đảo kia không phải là đảo
thiên đường như các ngươi nghĩ đâu, ta sẽ cho các nhìn thấy địa ngục thực sự. ’ Ta theo dòng người chậm rãi đi lên
thuyền, nghe thấy người đằng trước đắc ý nói.
Ta
đã từng gặp qua người này, tên này trong mắt ta đột nhiên trở nên thực đáng
thương. Lúc này, hắn đang lướt ngang qua đội ngũ staff, hướng khoang điều khiển
đi đến.
"Takagi-sensei,
Takagi-sensei." Có người ở phía sau hô to.
"Lại
làm sao vậy? Không phải nói là đang gấp sao?" Tên kia quay đầu lại, mất kiên nhẫn hỏi.
"Kia là hành lý của ngài phải không?"
"Cái
gì?" Hắn nhìn theo hướng được chỉ. "A, tôi quên . Nhờ trợ lý đem tới
đi."
‘Thật đúng là đồ vô dụng.
Ngươi sao lại có thể quên món đồ quan trọng như vậy chứ. ’ Ta ở trong lòng âm thầm chửi tên kia quả là vô dụng.
"Mọi người nhanh lên một chút, năm phút nữa sẽ xuất phát." Tiếng Maeda
vang lên từ phía trước.
‘Bắt đầu rồi. . . ’ Ta lẩm bẩm.
-----------------
*Chữ này QT đại ca dịch là chu nho, thấy ghi nghĩa đại loại như là người lùn. Đem vô GG-sama thì dịch ra thành Gnome. Nhìn 1 hồi tự nhiên vì 1 lí do nào đó lại thấy Gnome có vẻ huyền cmn bí, hợp vs thể loại fic nên đem vô luôn~
**Câu trong ngoặc kép là chém. Tại vì đọc không hiểu cho lắm OTL
**Câu trong ngoặc kép là chém. Tại vì đọc không hiểu cho lắm OTL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét