Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

LUYỆN NGỤC ĐẢO [Chap 14B]

Nogizaka46:

14: Màu xám


Sato nhìn chằm chằm một thanh niên trong đám đông. Lúc này, hắn đang muốn chen lên phía trước bọn họ.

Cảm xúc bộc phát, Sato nhanh nhẹn chạy đến chỗ nam thanh niên kia, giữ đối phương lại.

"Xin hãy tuân thủ trật tự." Sato nói to.

"Ông là ai?" Đối phương hiển nhiên không thèm để tâm đến Sato.

Sato ngay cả hứng thú nói chuyện cũng biến mất, hắn kéo đối phương về chỗ cũ.

"Tôi chính là người của tuần san XX . . . ." Đối phương trở nên kích động, thậm chí còn chìa thẻ cho Sato xem.

"Bất luận là ai cũng đều phải tuân thủ quy tắc." Sato cũng không thua kém, trừng mắt nhìn kẻ kia.

Xung quanh bắt đầu xôn xao, không ít người đang chú ý tới cả hai.

"Sato-sensei, Sato-sensei." Mấy nhân viên công tác chạy đến can.

Nhưng hai người vẫn không ai nhường ai.

"Có chuyện gì sao?" Một nhân viên khó hiểu hỏi Sato, bọn họ trong lòng cười thầm, không ngờ Sato cũng có ngày đứng đây gây gổ với bọn phóng viên. Quả là không thể tưởng tượng được.

"Không có gì." Sato khoát tay, chính hắn cũng không rõ vì sao lại tức giận.

. . .

Watanabe Mayu di chuyển đến hội trường, bọn phóng viên bu kín cả lối đi. Đứng ngay giữa hội trường, Watanabe lên tiếng.

". . . Thời gian qua, nếu không nhận được sự chiếu cố của mọi người, cá nhân tôi đã không thể tồn tại đến ngày hôm nay. Từ giờ trở đi, lấy thân phận là thành viên của Nogizaka46, tôi lại một lần nữa bắt đầu xuất phát. Hy vọng mọi người sẽ chiếu cố, cùng tôi tiếp tục bảo vệ, tiếp tục duy trì Nogizaka46."

Lời nói của Watanabe thoáng chút trầm trọng: "Tôi biết tôi không phải là một người hoàn hảo, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, khiến cho mọi người nhìn thấy mặt tốt nhất của tôi. Mọi người. . . Mọi người. . . Cho dù có chán ghét tôi, nhưng xin cũng đừng ghét Nogizaka."

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Akimoto Yasushi ngồi cạnh nàng, cầm lấy microphone: "Kết thúc họp báo về việc thuyên chuyển của Watanabe Mayu. Sau này nhờ mọi người chiếu cố cho."

"Khoan đã, Akimoto-sensei, tôi có thể hỏi ngài vài câu không?" Có rất nhiều những cánh tay giơ lên.

"Thời gian có hạn, thật xin lỗi mọi người. . . ."

"Ngài đang cố ý lảng tránh sao?" Có người lớn tiếng nói.

Theo Sato quan sát, sắc mặt Akimoto Yasushi lúc này trở nên cực kỳ khó coi, khẽ nhích người lên rồi lại ngồi xuống.

"Thời gian có hạn nên tôi sẽ chỉ có thể trả lời ba câu hỏi." Akimoto Yasushi nói to.

"Akimoto-sensei, vì sao chụp ngoại cảnh lại ngừng lại? Có tin đồn là đã xảy ra vấn đề. Là thật sao?"

"Lần chụp ngoại cảnh lần này đã chuyển sang một địa điểm bí mật. Đặc biệt hơn một chút, lúc này đang trong thời gian chúc mừng việc thuyên chuyển của Watanabe, sau khi đã bàn bạc xong, chúng tôi vẫn là cảm thấy việc chụp ảnh được tiến hành sau sẽ tốt hơn."

"Có tin tức nói rằng thuyền chở các thành viên đã mất tích, đó có phải là sự thật không?" Lại có người hỏi.

"Tất cả chỉ là tin đồn. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với Maeda, mọi việc đều đang diễn ra thuận lợi. Các vị không nên tin vào những tin đồn đó."

"Ngài có thể liên lạc với staff ngay tại đây không?"

"Tôi đã nói rồi. Việc chụp ngoại cảnh lần này sẽ được giữ bí mật tuyệt đối. Nếu mọi người muốn biết, có thể theo dõi trên các trang web, chúng tôi sẽ sớm cập nhật tin tức."

Akimoto Yasushi máy móc trả lời xong ba câu hỏi, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Phía dưới bắt đầu ồn ào, tiếng nói không ngừng vang lên.

"Akimoto-sensei, xin ngài trả lời thêm vài câu nữa. . . ."

. . .

Trong phòng họp, Sato nhàm chán lật lật tư liệu. Trong lòng hắn lúc này đang tràn ngập sự mơ hồ. . .

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" Hắn thuận miệng hỏi.

"Tôi là Watanabe, có thể nói chuyện với ngài một chút không?" Một giọng nữ truyền đến.


----------------------
Càng về sau càng thấy có một sự khó hiểu nhẹ ;__________;

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét