Nogizaka46:
13: Vô giá trị
Tại
Tokyo.
Tiếng
chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh Sato. Giờ phút này, hắn
đang ngồi trong phòng hội nghị, miệng nhả từng ngụm khói thuốc, chiếc gạt tàn
trên bàn đầy những mẩu thuốc lá.
Sato
nhìn thoáng qua chủ nhân của chiếc điện thoại, là một nam thanh niên đang ngủ gục
trên bàn. Nhưng mà hắn cũng không nói gì, ít ra là không biểu đạt ra bằng lời,
hắn chính là đang nhìn chằm chằm đối phương. Trong tình huống này, có đôi khi
áp lực không cần thiết phải nói ra bằng lời.
Nam
thanh niên có chút xấu hổ, gật đầu xin lỗi rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Sato
tâm tình không tốt là có nguyên nhân, ít nhất, ở trong lòng hắn, đây là nguyên
nhân rất quan trọng. Các thành viên đã rời cảng đi chụp ảnh ngoại cảnh được hơn
mười giờ, áp lực càng lúc càng lớn, nhưng ngoài việc áp lực đang ngày càng tăng,
hắn chuyện gì cũng làm không được.
Không
phải hắn vô dụng, mà là. . . Có người không cho phép hắn hành động.
Cách
đây hai giờ, hắn vừa cùng với Akimoto Yasushi và giám đốc điều hành của SME kết
thúc cuộc họp. Tham thảo ý kiến đối với sự kiện vừa rồi, trừ hắn, những ý kiến
khác đều được thống nhất, nếu báo cho cảnh sát, bọn ruồi bọ của giới truyền
thông sẽ đánh hơi được mà bu lại, đến lúc đó, tổn thất sẽ không thể đoán được.
Ngoài mặt, đây là tài trợ, không chừng sẽ phải hủy hợp đồng. Cho nên, mọi người
đành phải cầu nguyện, hy vọng không có chuyện gì xảy ra với bọn họ.
Đương
nhiên, trong lòng Sato hiểu rõ, so với những người khác lại càng rõ hơn ai hết, rằng bất cứ
chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Mà nói không chừng. . . Đã phát sinh cả rồi.
Lời
này Sato không trực tiếp nói ra, dù sao cũng là người một nhà, mà cho dù có nói,
cũng sẽ không ai nghe theo ý kiến của hắn. Thực chất, hắn được phép tham dự cuộc
họp đó, cũng chỉ là do hắn vốn phụ trách các hoạt động hằng ngày của Nogizaka46 mà
thôi.
Nhưng
mà, cuộc họp này không phải cái gì cũng chưa quyết định. Akimoto Yasushi có đưa
ra một ý tưởng, là nếu đến sáng mai vẫn không thể liên lạc với mọi người, hiển
nhiên sẽ không thể trốn tránh được giới truyền thông, bởi vì lần quay ngoại cảnh này là cùng đài truyền hình trực tiếp ký hợp đồng, ngày mai bắt buộc phải gửi ảnh
cho đài truyền hình, cho nên đã đề nghị, tạm thời lấy cớ là không liên lạc được,
hắn dự định lấy danh nghĩa nhà sản xuất tuyên bố thuyên chuyển Watanabe Mayu
sang Nogizaka46, vị trí sẽ được giữ bí mật để tăng thêm sự chú ý, tạm thời bỏ
qua bộ ảnh ngoại cảnh đã.
Sato
khi nghe đến ý tưởng này, cũng hiểu được rằng đó là một ý kiến hay, phim truyền
hình của Watanabe vừa mới kết thúc, mà Nogizaka lại có góp mặt trong bộ phim
này. Cho nên mới nói, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Akimoto Yasushi chính
là bội phục, đương nhiên, không bao gồm cả nhân phẩm.
Ngoài
Sato ra, những người tham dự cuộc họp đều bỏ phiếu tán thành ý kiến này, hơn nữa
còn đem nhiệm vụ được gọi là quan trọng này giao cho hắn. Nói ngắn gọn, chính
là nếu sáng mai vẫn không có tin tức của Nogizaka, hắn sẽ phải đưa tin thuyên
chuyển Watanabe Mayu cho giới truyền thông.
Sato
không từ chối, một là phải cân nhắc sự việc, cho dù hắn muốn phản đối cũng
không thể, ngược lại sẽ bị coi thường. Thứ hai là muốn tự trừng phạt chính mình,
bởi vì lúc đó, hắn cũng đã miễn cưỡng bỏ phiếu tán thành.
Tối
nay, thời gian trôi qua thực lâu.
Anh
chàng vừa nãy đi ra ngoài nghe điện thoại không biết từ khi nào đã trở về phòng,
hiện đang đứng cạnh Sato, giống như muốn nói gì đó.
"Tanaka,
cậu muốn nói gì sao?" Giọng Sato không lớn, nhưng lại khiến cho người ta
nghe mất tự nhiên, bởi vì bên trong có lẫn một tia phẫn nộ.
"Sato-san,
vừa rồi là tiền bối thời đại học của ta, Higashima đã gọi cảnh sát, hắn nói là
bởi vì vấn đề thời tiết nên công việc vẫn là không thể triển khai, nói chúng ta
hãy kiên nhẫn chờ đợi."
"Bọn
họ đối đãi với người nộp thuế cho họ như vậy sao?" Sato mỉa mai.
"Bởi
vì, chúng ta không chính thức báo án, hiện tại chỉ có thể thông qua các mối
quan hệ mà lén nhờ vả bên cảnh sát trợ giúp, không thể tiến hành công việc được.
. . ."
Sato
khoát tay, hắn biết rõ tình huống hiện tại, cảnh sát quả thật không thể làm được
gì nhiều. Bây giờ có phát hỏa cũng chẳng thể thay đổi được sự tình.
"Còn
có một việc. . . ." Tanaka do dự.
"Việc
gì? Không cần dài dòng."
"Higashima-sempai
nói, bọn họ đã tìm được thuyền trưởng rồi."
"Cái
gì?" Sato cảm giác được đối phương đã nói trúng điểm mấu chốt."Nói
mau."
"Vị
thuyền trưởng kia nói, bọn họ rời bến vào buổi sáng, có ba người lấy danh nghĩa
công ty chúng ta đến gặp hắn, nói là thay đổi địa điểm gì đó, sau đó xin phỏng vấn
hắn vài câu. Lúc sau, ba người kia dẫn hắn đi đến một nhà hàng. Tuy nhiên, hắn lại uống
quá nhiều. . . ."
"Chúng
ta có phái người đi sao?"
"Đương
nhiên là không có, ta hỏi qua tất cả các nhân viên, không ai biết chuyện này.
Hơn nữa. . ."
"Hơn
nữa cái gì?"
"Hơn
nữa theo thuyền trưởng kia nói, ở nơi đó, hắn còn gặp một thành viên."
"Là
ai?" Sato theo bản năng túm lấy áo Tanaka.
"Thuyền
trưởng nói khi đó hắn có chút hoảng hốt , nhớ mang máng đối phương giới thiệu mình
là. . . Ikuta Erika."
Sato
thả mình xuống ghế sôpha.
"Sato-san,
chúng ta hiện tại. . . ." Tanaka vẻ mặt dò hỏi.
"Chuyện
của vị thuyền trưởng kia bây giờ còn có những ai biết?"
"Hiện
tại tuy rằng không có, nhưng ta nghĩ một khi các phóng viên phát hiện ra, nhất
định bọn họ sẽ thắc mắc, nhất định sẽ có người tìm được hắn."
"Họp
báo của Watanabe bắt đầu lúc mấy giờ?"
"8:30
sáng, đó cũng là lúc truyền hình phát sóng."
"Ngươi
hãy ra mặt sắp xếp một chút, nếu lúc sau vẫn là không có tin tức, liền thông
báo với phóng viên là Maeda cử người đi phỏng vấn thuyền trưởng, là muốn thêm
vào kế hoạch một số việc."
"Sato-san,
như vậy có ổn không?" Tanaka không nhúc nhích, nghi hoặc hỏi.
"Cứ
làm theo đi." Sato khoát tay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét