Đệ
tam chương
Kinh
thành náo nhiệt, ở nơi này có đủ các loại sạp hàng, người người qua lại đông đúc, tiếng
rao bán và tiếng nói chuyện vang lên khắp mọi nơi, Wakatsuki từ nhỏ sống ở nông
thôn, lần đầu tiên mới thấy qua cảnh này.
Wakatsuki
vốn là đại gia chân quê, sở hữu rất nhiều ruộng đất, nhưng được gia đình cho đi
học nên không phải lo việc đồng áng. Học chán rồi thì cùng với Ikoma trốn đi
chơi, đi theo Ikoma lâu ngày, nàng cũng tự học được kỹ năng trèo cây, bắt cá, thậm
chí còn học được cách nhóm lửa, cùng Ikoma trở thành bạn chí cốt, tuy rằng không cao
hơn nàng, nhưng tiểu hài tử này lớn lên chắc chắn sẽ thập phần tuấn tú, không
chừng là hơn cả nàng! Nàng trước khi đi còn tỏ ý đùa giỡn, nói là chắc
chắn sẽ nghĩ về tên tiểu tử Ikoma này. . .
Wakatsuki
lấy từ trong tay nải ra con chuồn chuồn bằng trúc do Ikoma làm. . . Tên tiểu tử này, khi nào mới có thể lớn nổi a!
Đi
được một lúc, trời bắt đầu tối dần, người trên đường cũng ít đi, mấy tay thương
buôn đang chuẩn bị về nhà.
"Rột
~ Rột ~" Cả ngày trời mới chỉ ăn được một con cá nướng, hiện tại, bụng
Wakatsuki bắt đầu kêu réo.
"Muốn
ăn quá a! Ta đói ~" Rầu rĩ nhìn cái bụng của mình, Wakatsuki than thở.
Ngẩng
đầu nhìn, phía trước có một tiểu điếm vẫn chưa đóng cửa, Wakatsuki mừng rỡ bước
nhanh tới.
Tiểu
điếm có tên là [ Thu Hạ gia ], từ bên ngoài nhìn vào có vẻ khá sạch sẽ.
Wakatsuki
nhìn xung quanh, chỉ thấy có một nữ nhân hướng nàng vẫy vẫy tay.
"Muốn vào ăn sao?" Nữ nhân kia hỏi nàng, giọng nói thực trong trẻo.
Bản
thân nàng cảm thấy như được cổ vũ, không kìm chế được liền bước vào trong. . .
Đây
là tiểu điếm gì đây a!
Bảng
thực đơn được bọc một lớp kính tinh xảo hiện ra trước mắt Wakatsuki.
Tên
món ăn cùng giá tiền được ghi rất rõ ràng.
Wakatsuki
chưa từng thấy qua tên món ăn nào kỳ lạ như thế: như ý cao, hoa khai phú quý,
chè dương canh. . . . . .
Nhưng
Wakatsuki từ nhỏ thích nhất là ăn mấy món đồ ngọt trong bữa điểm tâm, nhìn thấy
nhiều món ngon như vậy, nàng không khỏi ứa nước miếng. . .
"Xin
chào khách nhân! Ngươi muốn ăn món gì?" Giọng nói trong trẻo lại vang lên.
"Ta.
. . Ta chỉ là nhìn thôi. . . Không. . . . Không có tiền. . ." Wakatsuki
ngượng ngùng đáp.
"Không
sao. Ngươi xem ra đang rất đói. Ta mời ngươi ăn!" Nữ nhân kia lấy chén đũa
ra đưa cho nàng.
Đi
cả ngày trời đến giờ mới được nghỉ ngơi, đói bụng cũng không có gì ăn, Waktsuki
ăn ngấu nghiến, miệng ngốn đầy thức ăn. . .
"Hắc
hắc~" Nữ nhân kia thấy nàng ăn ngấu nghiến như vậy không nhịn được, liền bật
cười, lộ ra vẻ mặt đáng yêu.
"Ngươi
đem nhiều đồ đạc như vậy... là muốn đi thi sao?" Người kia vẫn như cũ, cười
cười hỏi nàng.
"Phải
a. . ." Miệng đầy bánh ngọt, Wakatsuki khó khăn trả lời .
"Thì
phải là ngày mốt . . . Ngươi không có tiền, chỗ ăn ngủ tính sao đây? Đi thi
không phải là phải tự chuẩn bị đồ ăn đem theo sao?" Nữ nhân thân thiết hỏi.
"A!
Ta không nghĩ tới!" Wakatsuki ngây người nhìn nàng.
"Ha
ha ha. Lần đầu tiên ta gặp được một thư sinh thú vị như ngươi! Nếu ngươi không
chê, ở chỗ ta vẫn còn phòng, ngươi cứ lưu lại nghỉ ngơi! Bất quá nếu muốn báo
đáp, ngươi có thể trông coi tiểu điếm giúp ta. Được chứ?"
"Được!
Đương nhiên! Như vậy thật sự là quá tốt! Cám ơn ngươi !" Mắt Wakatsuki ánh
lên tia nhìn đầy cảm kích.
Thật
là quá tốt! Lại còn có chỗ ăn uống ngủ nghỉ! Wakatsuki trong lòng hưng phấn reo
lên.
"Ân,
chuyện này. . . Không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Manatsu.
Akimoto Manatsu." Nữ nhân kia lại mỉm cười, trông thực giống chồn hương.
"Được.
Manatsu."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét