X:
4:
Tội ác
‘Giết người thật đúng là chuyện phiền
toái a.’ Tay của ta cầm một bình độc dược
nhỏ, tự giễu cợt bản thân.
Cái
bẫy khá tốt, ta khoái trá đứng một bên, chờ đợi con mồi đáng thương rơi vào bẫy mà
ta đã giăng sẵn.
.
. .
Nam
nhân kia đang nằm trên bàn, bất động. Ta vui mừng khôn xiết, hắn quả thật rất ngu ngốc
a.
Chậm
rãi tiến đến gần hắn. . . Đột nhiên đối phương đứng bật dậy, ta không vội phản ứng,
hai tay hiện đang bị hắn giữ chặt.
"Muốn
giết ta?" Hắn cười nói.
"Dĩ
nhiên là không, đại thúc ngài hiểu lầm ta rồi." Ta thản nhiên giải thích.
"Vậy
chén rượu này là sao?" Hắn đưa tới trước mặt ta một chén rượu còn thừa
lại một chút.
"Ta.
. . ." Ta run run, tay hắn giống như một đôi kìm sắt, ta một chút cũng không
thể động đậy.
"Thật là một đứa nhỏ bướng bỉnh a, vậy để cho ta tới đút cho ngươi uống." Hắn
một tay cầm lấy chén rượu, tiến đến trước mặt ta.
"Từ
từ." Ta cố ý giận dữ kêu lên.
"Ngươi
còn muốn nói gì sao?" Hắn thư thái nhìn ta.
"Ngươi
dựa vào cái gì hoài nghi ta?"
"Ta
làm việc cho ngươi mà không có lý do, để ta lo lắng như vậy thực phiền toái nga." Nam
nhân kia ngoài cười mà trong không cười, đáp lại.
"Ta
chính là coi ngài như bằng hữu." Ta làm ra vẻ hợp lý hợp tình nhìn hắn.
"Ngươi đã cho nổ thuyền. Ngươi suy nghĩ cho bằng hữu như vậy sao? Ta đây phải trở về thế nào?" Nam nhân kia cười lạnh. "Tình
huống này thật đúng là ngoài dự kiến của ta a. Rõ ràng là cái thùng mà ngươi
nhờ ta mang đến kia. Ngay từ đầu, ngươi đã dự định sẽ để tất cả chúng ta cùng
chết trên hòn đảo này?"
"Không
có a. Ta cho nổ thuyền chính là ngăn các nàng nuôi hy vọng đào tẩu khỏi đây."
"Đúng
vậy, cũng là dập tắt luôn hy vọng của ta. Dù gì đi nữa thì ngay từ đầu ngươi
cũng đã tính toán hết rồi."
"Làm
sao có chuyện đó, chỉ cần tuyết ngừng rơi, lập tức sẽ có cứu viện đến, khi đó
chúng ta chỉ cần giả dạng làm người sống sót là có thể an toàn rời đi."
"Mùa
này, tuyết tất nhiên là sẽ rơi rất nhiều." Hắn cầm chén rượu tiến đến."Để chứng minh thành ý của ngươi, vẫn là uống trước chén rượu này đi."
"Được
thôi." Ta chần chừ đứng lên. "Chỉ cần uống hết chén này là có thể chứng
minh sự trong sạch của ta. Buông ra. Ta tự mình uống."
Nam
nhân tựa hồ có chút dao động , hắn buông tay ta ra, đưa chén rượu cho ta.
Ta
nhìn chén rượu trong tay nam nhân kia, cẩn thận cầm lấy, một hơi uống cạn.
"Thế
nào, đại thúc. Ta nói rồi. Tuyệt đối không hại ngươi."
"Thật sao?" Hắn đột nhiên nở nụ cười."Vừa rồi khi uống, ngươi đã để
lộ mặt rồi."
"Cái
gì?" Ta sửng sốt.
"Vậy, chén này cũng uống đi." Nam nhân cầm lên một cái chén khác.
Ta dùng hai ngón tay giữ miệng chén, đưa trả lại cho hắn. Sau đó cầm lấy chén kia, cười
cười: "Không thành vấn đề. Chúng ta làm một chén đi. Mừng chúng ta hợp
tác."
"Này."
Đối phương do dự.
"Thù
lao của ngươi, khi trở về ta sẽ lập tức thanh toán nga. Mừng hợp tác, chúng ta
uống một chén đi." Ta giơ chén rượu lên lại một hơi uống cạn.
Nam
nhân kia im lặng nhìn ta uống cạn chén rượu, sắc mặt dịu lại một chút. Chậm rãi lại
cầm lấy bình rượu: "Những người còn lại, phải xử lý như thế nào? Giết từng
người một như vậy thật quá chậm, không giống như nam nhân bọn ta. . . ."
Chén
rượu lại được rót đầy.
"Như
vậy không tận hưởng được cái thú vị của săn bắn." Ta ngả ngớn nhìn hắn."Nhìn
thấy con mồi tuyệt vọng chết trong tay mình mới là thi thú."
"Ngươi
thật đúng là nhẫn tâm a. Ha ha ha."
Nam nhân kia cười to, bưng lên chén rượu một hơi uống cạn.
"Như
vậy ta cùng ngươi cùng nhau làm cho đàn cừu nhỏ này. . . ."
"Ân.
. . ." Nam nhân đột nhiên khựng lại, ôm lấy cổ.
"Ngươi.
. . ."
Ta
cười, bước lui lại."Như thế nào có thể cùng ngươi được. Thần thánh chỉ có một
nga. Còn ngươi thì lại là một tên cặn bã."
Hắn
ngã xuống, toàn thân còn đang run rẩy. Ta chậm rãi đến gần, giầy dẫm lên mặt hắn,
nhẹ nhàng hỏi: "Cảm nhận được hơi thở của địa ngục chứ? Nơi này chính là mồ
chôn của các ngươi."
Hắn không trả lời. Ta nhìn gương mặt khiến ta chán ghét kia, vui vẻ nở nụ cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét