Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

LUYỆN NGỤC ĐẢO [Chap 14A]

X:

14: Mượn đao


Mặt mũi trắng bệch cùng nước mắt giàn giụa, chứng tỏ nàng đang rất đau khổ. Ta nhìn Akimoto Manatsu, không biết vì sao lại có một tia thương hại.

Đứng cách đó không xa, Sakurai Reika hiện đang quỳ trên mặt đất, tay phải cầm súng săn, toàn thân run rẩy. Ta có thể hiểu được cảm giác của nàng lúc này. Nàng run rẩy không phải là do sợ hãi, mà là trong lòng đang điên cuồng đấu tranh.

"Ta lựa chọn tự sát!" Akimoto nói không lớn, nhưng trong cái đại sảnh hiện đang im lặng như tờ này, mỗi người đều có thể nghe rõ được từng từ một. Không đúng. Nói chính xác hơn, âm thanh kia đối với mọi người chính là như sét đánh ngang tai, đủ để khiến nội tâm các nàng lung lay.

Không ai nói gì, ánh mắt bắt đầu dồn về phía Akimoto. Không rõ là các nàng đang đồng tình hay đang áy náy, nhưng lẫn trong đó là những cảm xúc phức tạp.

Akimoto tay cầm bình thuốc độc, mắt nàng chậm rãi lướt qua từng khuôn mặt trong phòng như muốn xác nhận đây chính là lựa chọn cuối cùng của nàng.

"Mọi người thật sự muốn ta chết có phải không?" Nàng thản nhiên lên tiếng, giọng nói không còn sự sợ hãi như khi nãy nữa.

Tất cả mọi người đều trốn tránh ánh mắt của nàng, có người cúi đầu không nói năng gì. Cả đại sảnh không ai đáp lại Akimoto.

"Chúng ta là bằng hữu có đúng không?" Akimoto lại lên tiếng.

Vẫn không có tiếng trả lời.

"Này, mọi người có biết không? Tuyết mịn, bông tuyết lớn, bông tuyết nhỏ, tuyết, có rất nhiều cách gọi, những bông tuyết ấy đều rất thuần khiết như vậy. Nhưng dù cho bông tuyết có đẹp đẽ, có thuần khiết tới đâu, cũng chỉ có thể duy trì được trong một cái chớp mắt. Bông tuyết sẽ sớm tan ra thành nước, khiến đường đi lầy lội. Mọi người có lẽ đều cho bản rằng thân mình rất thuần khiết, trong sạch. Nhưng mà, trong mắt ta, tâm hồn của tất cả các ngươi  —— đều chỉ là một màu đen."

Có người bật khóc nức nở, nhưng vẫn không ai nhìn Akimoto Manatsu.

Akimoto mỉm cười: "Ta đã từng nghe qua ước mơ của rất nhiều người, xinh đẹp có, đáng yêu cũng có. Ước mơ vể một tương lai tươi sáng? Có lẽ ta không có khả năng đó, đứng dưới ánh mặt trời, đối người khác mà nói, kẻ kia không đếm xỉa đến mọi người, mà người bị chọn chính là ta, người trở thành sơn dương chính là ta, dù có kêu la cũng sẽ không ai nghe thấy."

Nàng lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Ta chỉ định Sakurai cùng Nene làm sơn dương, trọng tài, sẽ do Himetan đảm nhiệm."

Dứt lời, nàng ngửa đầu uống cạn bình thuốc độc.

. . .

Không biết vì sao, ta bỗng nhiên cảm thấy được thời khắc khi Akimoto nhắm mắt lại thực yên bình, cảm giác như vừa thấy được Thánh Mẫu.

. . .

"Vai diễn chỉ ra và xác nhận thành công, các thành viên được nêu tên hãy đeo thiết bị lên người." Giọng nói vô cảm lại vang lên.

Sakurai Reika không biết khi nào đã đứng dậy, run rẩy nhìn mọi người.

. . .

Ta không cần nhìn cũng biết được nàng đang nhìn ai.

‘Tên này thật yếu ớt a. Nổ súng đi, nổ súng đi. . . .  Ta thầm hô lên trong lòng.

Sakurai tay cầm súng, hướng nàng lắc lắc đầu.

. . .

Chân tướng rất khó bị nhìn ra, bởi vì con người luôn hành động vô thức, chỉ quan tâm đến cái mà bản thân muốn quan tâm. Trước là chủ, nguyện vọng, phán đoán, nhất định không ai biết người trước mặt mình rốt cuộc là người như thế nào. Có lẽ ngay cả chính người kia cũng không thể biết được.

Ta âm thầm mỉm cười. Bọn người ngu ngốc. Các ngươi nghĩ  rẳng bản thân có thể nhìn rõ chân tướng của ta sao?


Akimoto Manatsu —— đã chết —— còn 29 người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét