Tác giả: Tiểu Mộc
Tình trạng: Ongoing
Vẫn là edit chùa :">
Fic này làm tặng thím Đào - người đã hết sức nhiệt tình giúp đỡ tôi trong công cuộc edit LNĐ. Cám ơn thím rất nhiều~~~
Vẫn là edit chùa :">
Fic này làm tặng thím Đào - người đã hết sức nhiệt tình giúp đỡ tôi trong công cuộc edit LNĐ. Cám ơn thím rất nhiều~~~
------------------------
Đệ
nhất chương:
Thời
tiết vẫn là có điểm lạnh, gió cũng có chút lớn.
Wakatsuki
nhẹ nhàng nắm chặt góc áo.
Hiện
tại nàng đang ở trong một khu rừng nào đó. Nói đúng ra, là đường đi đến kinh
thành. Hành lý của nàng chỉ có quần áo cùng sách vở cho kỳ thi sắp tới. Đi được
một quãng đường khá xa, những âm thanh tuyệt vời đều biến mất, chỉ còn lại có
tiếng "Rột ~" phát ra từ cái bụng đói của nàng. . . Nàng tùy ý ngắt mấy
cành cây trong rừng, đựng thành một túp lều nhỏ, sau đó chạy tới bên cái hồ
cách đó không xa, nhìn xuống mặt hồ trong suốt rồi nằm lăn ra bên bờ hồ.
Hồi
tưởng lại lúc trước khi rời đi, nàng trước mặt mẫu thân vỗ ngực nói to
"Wakatsuki con muốn trở thành quan. Nương không cần lo lắng. Con sẽ tự
chăm sóc cho bản thân. Hài nhi của người nhất định sẽ trở thành quan lớn!" Do đó, nàng cự tuyệt
xe ngựa cùng hành lý mà mẫu thân chuẩn bị cho nàng, tùy tiện cầm lấy một ít tiền
cùng một ít quần áo nhu yếu phẩm, tiêu sái rời đi. . .
"Biết
trước đã không to mồm. Ta đói quá đi a ~" Thở dài một cái, nàng oán giận
ném mấy hòn đá xuống hồ rồi ngẩn người nhìn mấy làn sóng gợn trên mặt hồ.
"Rột~~"
Cái bụng lại một lần nữa không chịu thua kém kêu lên, nàng dường như bị chọc giận,
chạy vào trong rừng ngắt thêm mấy nhánh cây rồi chạy lại bên hồ, xắn ống quần
lên chờ cá bơi tới. . .
"Ít
nhiều gì ta cũng từng cùng Ikoma chơi đùa bắt cá!" Wakatsuki vui vẻ nhìn
con cá vừa bắt được.
Tiếp
theo là làm cá rồi đem đi nướng, tay chân lanh lẹ, xong xuôi, nàng ngồi xuống
nghỉ ngơi, Wakatsuki lấy sách trong tay nải ra, ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức
lập tức đứng lên. Nhưng lại không biết làm sao lại như thế này. Có lẽ là đọc
sách nhiều nên đâm ra mệt mỏi, hoặc có lẽ là do làm cá, tóm lại, đầu óc không tỉnh
táo đã thiếp đi. . . . . . . . . . .
"Ô,
cá của ngươi nướng bị khét rồi!"
"Ân?"
Mở mắt ra, Wakatsuki mơ hồ nhìn xung quanh. .
"A
a a, mau cầm lấy, thật sự là đã khét rồi ! ! !" Trước mắt một người xa lạ mặc
bộ sa y màu đen đang luống cuống tay chân cầm cá của nàng .
"Từ
từ! Đó là của ta. . Bữa tối. . TAT mau lên a!" , "Ách. . Cám ơn ngươi
nhắc nhở ta a, cứu vớt cá của ta.
." Nhìn người nọ vụng về đem cá đưa cho nàng, cười cười.
"Cùng
nhau ăn không?" Nàng đưa cá cho người nọ.
"Ân.
Được!" Người nọ cầm lấy xiên cá đứng dậy.
Ngồi
xuống cắn lấy một miếng cá to, Wakatsuki thoáng liếc người bên cạnh một cái, chỉ
thấy người nọ dường như thập phần có gia giáo, nhỏ nhẹ cắn từng miếng cá nhỏ.
Liếc liếc một hồi, nàng trực tiếp xoay người sang, lúc này mới nhìn thấy rõ mặt
người nọ.
Người
nọ có mái tóc xoăn dài, thoạt nhìn qua có ngũ quan xinh xắn. Đích thị là mỹ
nhân!
"Khụ.
. Khụ khụ!" Nhìn quá chăm chú, nàng đột nhiên bị sặc nước miếng, chật vật vớ
lấy túi nước để dưới đất.
"Có
sao không?" Người nọ quay sang nhìn nàng, thân thiết hỏi.
Hảo.
Mắt thật đẹp! Không biết sao, ta bị kích động một trận, né tránh ánh mắt của
nàng. .
"Không.
. . Không có việc gì! Haha ~" Wakatsuki lúc này cảm thấy mặt mình đang
nóng lên.
"Cô.
. Cô nương tên gọi là gì?"
"Ân?
Ta là ~" , "Gọi ta là Reika."
"Ta
là Wakatsuki Yumi! Tương lai sẽ thi làm quan lớn a! Chúng ta kết giao bằng hữu
đi!"
Lộ
ra nụ cười ngây ngô, nhìn đối phương, lại bị kích động tự đứng lên giới thiệu.
"Được!" Reika nhẹ nhàng đáp trả.
Ân,
thời tiết bắt đầu càng thêm lạnh, sắc trời cũng chậm chậm chuyển tối.
"Reika
ngươi không định về nhà sao? Chút nữa trời tối sẽ khó mà thấy đướng!"
"Ngô.
. Chút nữa ta sẽ đi ~"
"Trời
đang lạnh. Ngươi muốn mặc thêm áo không? Ta đi lấy quần áo cho ngươi!"
Wakatsuki chạy đến lều tìm quần áo rồi mau chóng trở lại. .
Rei.
. Reika đâu rồi? Như thế nào mà nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi? Không phải
là muốn chơi trốn tìm đó chứ? Nghĩ như vậy, nàng hô to hai tiếng. Không có tiếng
trả lời, Wakatsuki ủ rũ quay về lều đem quần áo cất đi, sau đó nằm lăn ra ngủ.
Trong
rừng ban đêm rất đẹp, nhưng mà, có chút cô đơn. . Không biết, ngày mai ta có thể
gặp lại nàng không?
Á thím đã bắt đầu bộ này rồi >"""< arigato ~ arigato~ >"""< anh trai to mồm rồi hối hận, mà anh cũng ngơ ngơ lắm cơ , đi lạc giữa rừng gặp gái đẹp mà không có sợ, nếu là tui thì đã tưởng ma nữ chạy mất dép rồi =))))
Trả lờiXóaTôi làm song song 2 bộ :">
XóaLạc giữa rừng mà gặp gái đẹp thì cũng có 1 sự thốn nhẹ. Ban đầu mê xong lúc biến mất rồi mới cảm thấy thốn thốn =))))))))
á, bạn rùa đáng yêu quá nhá! làm bộ này mà không thông báo, làm ta đói fic đi kiếm vòng vòng hè
Trả lờiXóacái fic đậm chất liêu trai, mà ảnh lơ tơ mơ thế, quan trường hiểm ác, người hiền lành chất phác như ảnh phải làm sao...
rùa cố lên *ôm ôm*
Mình đâu có biết fb hay bất cứ cách nào để báo vs bạn chẻ đâu ToT~
XóaMỹ nhân Linh Hương sẽ giúp ảnh sống sót chốn quan trường nguy hiểm =))))))))))
Cám ơn bạn chẻ đã ủng hộ :">
rùa ơi là rùa TvT ta là ta đau lòng quá nha... steelrose hwang nè, người ta âm thầm ủng hộ rùa là thế mà phũ quá nha...*khóc một dòng sông*
Trả lờiXóaKhông biết. Ta ko biết là thím. Ta xin nhỗi *ôm ôm* TvT~
Xóa